Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Những câu chuyện cuộc đời (2)

Câu chuyện thứ hai

Có một năm, tôi chuyển nhà đến bốn lần. Ba lần diễn ra vào nửa năm đầu. Đó là những tháng ngày kỳ lạ. Tất cả đều có liên quan đến những bóng ma. Hẳn các bạn sẽ cảm thấy tò mò. Nhưng tôi sẽ làm các bạn thất vọng. Đó chỉ là một câu chuyện phụ mà tôi sẽ kể vào một lúc khác. Câu chuyện chính lần này chỉ liên quan đến lần chuyển nhà thứ tư của tôi. Các bạn nhớ nhé, là lần chuyển nhà thứ tư. Ba lần trước không can dự gì ở đây cả.

Vào lần chuyển nhà thứ tư, tôi rất hy vọng sẽ tìm được một chỗ ở tương đối ổn định. Một căn hộ chung cư nhỏ nhắn, riêng tư với giá thuê không quá đắt vẫn là yêu cầu cơ bản của tôi. Bản tin nhà đất cho tôi số điện thoại của một người đàn ông. Chúng tôi trao đổi trước với nhau qua điện thoại. Nhưng khi đến xem nhà, người tôi gặp lại là một người phụ nữ. Bà có vẻ ngoài đồng bóng nhưng thân thiện. Bà nói suốt trong lúc tôi ngó qua căn hộ. Mọi thứ phù hợp với mong muốn của tôi, bao gồm cả về giá thuê. Tuy nhiên, tôi vẫn cần được chắc chắn điều cuối cùng: nơi này không có bóng ma nào lởn vởn.

- Cô này, ở đây không từng có ai không đáng chết mà lại phải chết chứ?

Tôi hơi ái ngại hỏi bà chủ nhà. Tôi đoán bà phải trên năm mươi tuổi nhưng cách ăn vận và chải chuốt của bà như thể hiện một nỗ lực thất bại trong việc níu kéo tuổi thanh xuân. Gương mặt bà dày phấn, hai bên má tô điểm một lớp phấn màu hồng đậm. Đôi môi bà như rực cháy bởi một lớp son đỏ tươi. Và bà vận trên người một chiếc váy bó sát, lòe loẹt, hở hang. Một vẻ kệch cỡm toát ra từ cách ăn mặc và trang điểm của bà. Thế nhưng vẫn có cái gì đó tội nghiệp nơi người đàn bà này dù bà tỏ ra thích huyên thuyên và hay cười. Đó là cái gì nhỉ? Giống như người ca sĩ khi giải nghệ, hát bài hát cuối cùng cho khán giả của mình nghe, dù giọng hát không còn hay như xưa nhưng khán giả vẫn có thể cảm động đến rơi lệ. Giá bà chủ nhà không quá lạm dụng phấn son cũng như không chạy theo thời trang của những cô gái trẻ, ắt bà có thể có một tuổi 50 hoàn hảo – tôi nghĩ.

- Ở đây, chỉ từng có một kẻ đáng chết.


Đột nhiên giọng nói điệu đàng của bà chủ nhà thay đổi, trở nên sắc cạnh và nặng nề. Cứ như có một luồng gió lạnh mùa đông thổi vào một căn phòng đang đầy ắp hơi thở của mùa hè này. Điều đó đã có tác dụng trong việc làm tôi lo lắng.

- Ồ, đừng tỏ ra nghiêm trọng! Ở đây chưa từng có ai, như thế nào nhỉ, theo cách con nói, không đáng chết mà lại phải chết. Tất nhiên, có thể trong một lịch sử xa xăm, đã có những con người đến và đi khỏi đây, trong đó bao gồm cả cái cách thức là cái chết mang họ rời xa chúng ta. Nhưng cô đoán đó không phải là điều con muốn nói đến. Thẳng thắng nhé, điều con muốn hỏi là ở đây có ai từng tử tự hay bị giết chăng? Câu trả lời là không. Gia đình cô chú đã từng ở đây nhiều năm cho đến khi có đủ tiền mua một căn hộ khác lớn hơn. Nơi này có rất nhiều kỷ niệm. Đó là những năm tháng khó khăn nhưng hạnh phúc. Hạnh phúc, mới đó dường như đã trở nên quá xa xôi…

Với tiếng thở dài, chủ nhà kết thúc câu nói còn có vẻ dở dang (người ta thường thở dài trước những thứ dang dở). Tôi nghĩ đến những vùng biển bao la, nơi có tiếng sóng vỗ rì rào và có loài chim biển bay đi với những giấc mơ hiền lành và cô độc.  

Tôi quyết định xong việc thuê nhà lần thứ tư trong năm.

---

Chủ nhà ở ngay căn hộ đối diện. Thỉnh thoảng tôi chạm mặt họ. Một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu với tiền bạc vừa đủ, thành đạt vừa đủ và vâng, hạnh phúc vừa đủ. Họ có một cô con gái đang học đại học. Trái với người vợ, người chồng tỏ ra là người điềm đạm, mực thước. Ở đây, mọi người gọi ông là ông-đồng-hồ. Ông-đồng-hồ rời khỏi nhà vào lúc 7 giờ 30 phút sáng và trờ về nhà vào lúc 5 giờ chiều. Vào hai ngày cuối tuần, hầu như ông ở nhà. Ông khá ít nói. Cô con gái của ông cũng thừa hưởng sự kiệm lời của bố. Riêng mẹ của cô thì luôn rất cởi mở. Bà thường la cà sang hàng xóm và có thể ngồi cả ngày để kể về bản thân. Khi tôi trở thành người thuê nhà của gia đình bà thì bà cũng thường lân la sang nhà tôi. Bao giờ bà cũng ở trong tình trạng nhồi đầy mỹ phẩm lên mặt và ăn mặc tươi trẻ nhất có thể.

- Khi cô còn trẻ, cô được rất nhiều người theo đuổi. Kể cả khi cô đã lấy chồng vẫn có hết ông này đến ông nọ muốn tán tỉnh cô. Ngày hôm qua khi cô đi ra ngoài đường, ồ, vài thanh niên trẻ vẫn còn nhìn theo cô.

- Cô đã sống ở Nga nhiều năm. Mùa đông ở Nga hình như không bao giờ kết thúc. Cộng với cảm giác trơ trọi của một người sống xa quê hương, có lúc cô nghĩ mình sẽ sa ngã. Cô đã gặp nhiều người đàn ông thú vị trong những ngày tháng đó. Nhưng cô chỉ yêu chồng cô. Nếu trong trái tim con luôn có tình yêu đối với một người, không có sự cám dỗ nào mà con không thể vượt qua.

- Chồng cô rất yêu cô. Và ông ấy vẫn luôn yêu cô. Ông ấy chờ đợi cô khi cô đi xa và khi cô trở về, bọn cô là một gia đình hạnh phúc nhất. Chồng cô thường dành những buổi tối và ngày nghỉ cho gia đình. Nếu ông ấy đi gặp bạn bè thì chính là vì cô khuyến khích ông ấy đi và chẳng có bạn bè nào của ông ấy mà cô lại không biết. Có thể tìm đâu ra một người đàn ông như vậy? Cô nghĩ con là một cô gái tốt nhưng cô rất tiếc phải nói rằng, con sẽ không thể tìm được một người đàn ông tuyệt vời. Vì người đàn ông tuyệt vời duy nhất trên đời này đã thuộc về cô từ rất, rất nhiều năm trước.

- Khi nhìn ra xung quanh, cô thấy có quá nhiều người bất hạnh. Bất hạnh trong gia đình và bất hạnh ngoài xã hội. Cô không thể hiểu tại sao. Thật ra bất hạnh là thứ gì đó rất xa lạ với cô. Cô đã sống hạnh phúc trong cả cuộc đời. Chính cô cũng từng tự hỏi, tại sao mọi người đều bất hạnh trong khi cô thì luôn được hưởng hạnh phúc?

Tôi đi pha một tách cà phê cho tôi và pha một ly nước cam cho bà chủ nhà. Bà vẫn mải nói về những niềm hạnh phúc của mình. Bà ngồi trên ghế trong tư thế xếp chân song song khá thanh nhã. Trên tường, ngay chỗ bà ngồi có treo một bức tranh về biển. Cảnh vẽ rất khớp với những gì tôi đã thoáng hình dung ra khi nghe tiếng thở dài của bà vào lần đầu đặt chân đến xem căn hộ. Tôi đã tìm thấy bức tranh này trong một cửa hàng trên đường Trần Phú. Giờ đây, chỉ cần mở cửa bước chân vào nhà, bức tranh sẽ là hì
nh ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi. Tôi thích nhìn thấy sự yên bình của biển. Bầu trời xanh hòa với mặt biển xanh và xa xa một cánh hải âu đang bay. Tôi nghĩ về cánh chim biển như nghĩ về giấc mơ của loài người. Trên tất cả, đó là cái gì đó hết sức tự do nhưng cô độc và không thể chạm tới.

Trong lúc tôi nhâm nhi cà phê, bà chủ nhà vẫn tiếp tục với trường ca về cuộc đời hoàn mỹ của bà. Tất nhiên là tôi không có ý làm phật lòng người đã cho tôi thuê nhà với một cái giá vô cùng dễ chịu nhưng thời gian đang thực sự trôi qua và tôi không muốn lãng phí cả ngày nghỉ của mình. Khi tôi tiễn bà ra cửa, bà có vẻ buồn. Bà quay nhìn bức tranh biển và khen rằng nó có một vẻ đẹp thật hiền lành. Khi tôi treo nó trong căn hộ này, bà bước vào và có cảm giác như được trở về nhà của mình. Nhà – bà nói, mới đó mà đã không còn như xưa… Mắt bà ngấn lệ. Rồi cứ thế bà bước đi…

---

Vào một buổi chiều, tôi chạm mặt cô con gái của bà chủ nhà trên cầu thang. Tôi giữ cô gái lại bằng câu hỏi, có phải mẹ của cô không được khỏe không? Với câu hỏi ấy, tôi muốn hỏi về tình trạng tinh thần của bà. Nhưng cô gái trả lời không suy nghĩ rằng mẹ của cô rất khỏe. Tôi thấy rằng hàng ngày bà vẫn ăn vận chải chuốt và la cà qua nhà hàng xóm. Bà vẫn cười và kể về hạnh phúc viên mãn của mình… Ông-đồng-hồ vẫn đi và về đúng giờ. Ngày nghỉ, gia đình họ vẫn chủ yếu ở bên nhau… Một gia đình trung lưu vừa đủ hạnh phúc…

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã mắc bệnh nghề nghiệp.

---

Bẵng đi hai tháng, tôi không từng nhìn thấy bà chủ nhà lai vãng trong khu chung cư. Có vẻ như thậm chí bà không bước ra khỏi cửa từ suốt hai tháng nay. Tôi đứng trước cửa căn hộ đối diện và nhấn chuông. Cô con gái của bà chủ nhà dắt tôi vào tận căn phòng trong cùng. Một căn phòng nhỏ nhưng thoáng đãng, có cửa sổ nhìn ra phía bờ sông. Bà chủ nhà nằm bẹp trên giường. Màu tóc nhuộm của bà đã ngả dần về màu trắng tự nhiên. Gương mặt bà gầy sọm, hốc hác và hằn rõ nhiều nếp nhăn. Đôi mắt bà lờ đờ, nhìn đâu đó vô thần. Ngạc nhiên, tôi quay lại nhìn cô gái như một kiếm tìm câu trả lời cho câu hỏi mà chính tôi cũng chưa thể định thần nêu ra. Cô gái tỏ ra bình thản. Cô bảo, đó là một câu chuyện dài.

Mẹ tôi đã sống nhiều năm ở bên Nga. Bà đã lao động rất vất vả. Căn hộ chị đang thuê là nơi chúng tôi từng thuê trước khi nó được mua lại bằng tiền do mẹ tôi gửi về. Mẹ tôi có bằng kỹ sư nhưng chúng tôi vẫn đói nghèo và bà ấy đã chọn con đường xuất khẩu lao động. Lúc đó tôi chỉ mới được hai tuổi.

Sau khi mẹ tôi trở về, bà đã sống hai tháng đầu rất vui vẻ. Chị có tưởng tưởng được không? Trong cả cuộc đời mình, tôi chỉ nhìn thấy mẹ tôi thực sự hạnh phúc trong hai tháng ngắn ngủi ấy.

Bố tôi đã phạm phải một sai lầm. Sai lầm đó không bao giờ có thể bù đắp được. Chị biết mọi người gọi bố tôi là ông-đồng-hồ phải không? Và mẹ tôi hẳn là đã ca ngợi ông hết lời trước mặt chị? Không, không có ông-đông-hồ nào cả. Và cũng không có người đàn ông tuyệt vời nào cả. Cái mà chúng ta có là một- người- đàn–ông-ân-hận.

Hai tháng sau khi trở về Việt Nam, mẹ tôi phát hiện ra bố tôi có một người đàn bà khác ở bên ngoài. Và thậm chí là họ đã có với nhau hai đứa con. Tôi nhớ là mẹ tôi không hề làm ầm ĩ. Bà ấy chỉ nằm bẹp trên giường.

Bà ấy chỉ nằm bẹp trên giường. Và nằm suốt nửa năm. Bác sĩ bảo bà ấy bị liệt. Tôi không biết điều gì đang xảy ra. Tôi chỉ thấy rằng bố mẹ tôi đột nhiên trở nên câm lặng. Điều duy nhất bố tôi nói với tôi là, chúng ta sẽ chăm sóc bà ấy cả đời.

Nửa năm sau, mẹ tôi đột ngột khỏi bệnh. Kỳ lạ là bà ấy gần như không nhớ gì về sự phản bội của bố tôi nữa. Thậm chí mẹ tôi trở nên vui vẻ, hay nói, hay cười, luôn thích trang điểm và tô vẽ về bản thân. Đó không phải là người mẹ tôi từng biết nhưng chúng tôi đã muốn tin rằng đó là tín hiệu tốt cho sức khỏe của bà.

Mỗi năm, mẹ tôi đều trải qua khoảng thời gian dài nằm bẹp trên giường trong trạng thái tê liệt. Chúng tôi đã quen với chu kỳ sức khỏe của bà. Bà có thể đứng lên đi lại bất cứ lúc nào như một con người bình thường. Lê la hàng xóm và kể những câu chuyện bất tận về hạnh phúc. Và bà cũng có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào, như chị thấy đấy.

Tôi ngồi lại trong căn phòng của bà chủ nhà. Cả căn phòng chìm trong sự yên lặng đau đớn. Tôi tự hỏi, tại sao lúc này không vang lên một tiếng sóng biển nhỉ? Tôi nghĩ cánh chim hải âu vẫn đang mải miết bay, mang theo một giấc mơ hiền lành và cô độc. Nhưng sao cũng được, chẳng có gì khác nhau cả. Chẳng có gì khác nhau giữa một cánh chim đang bay và một cánh chim bất động. Khi cả bầu trời là nỗi cô đơn.

- Cô đã tự mình ôm giữ nỗi đau quá lâu…

Tôi bước ra và khép hờ cánh cửa.

8 nhận xét:


  1. The dark at 05/17/2011 07:40 pm comment

    thêm một bức tranh nhỏ mà em được ngắm...

    Trả lờiXóa

  2. singlestar at 05/17/2011 10:09 pm comment

    Truyện này buồn quá Tội nghiệp người phụ nữ này, mình cảm thấy những người này sống với nhau chỉ vì trách nhiệm mà ko hề có tình yêu thương, đây có phải là nguyên do của sự bệnh tật của bà ko? Trên đời này, thật đáng thương khi chồng mà cũng lạnh nhạt như thế thì việc bà nói chuyện với những người khác ko hơn xã giao nhiều lắm đâu! Nỗi cô đơn thăm thẳm...

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 06/02/2011 06:35 pm reply

      Có những cú sốc kỳ thực con người không vượt qua được, dù có vẻ biểu hiện bên ngoài của họ không phải lúc nào cũng cho thấy điều đó...

      Xóa

  3. Tuệ Tâm1978 at 05/18/2011 01:13 pm comment [hidden]

    ...Nếu trong trái tim con luôn có tình yêu đối với một người, không có sự cám dỗ nào mà con không thể vượt qua... Đây là một thông điệp mà mình nghĩ " bất cứ người nào khi đang yêu cũng đều nghĩ đến " Vì sao ta bị cám dỗ ? Phải chăng vì tình yêu ta dành cho người kia chưa đủ mạnh Khi ai đó bị rơi vào cám dỗ ! Thường họ sẽ đổ thừa cho hoàn cảnh, và viện ra đủ mọi lí do để bào chữa cho hành vi của mình. Họ hình như đã quên rằng " trong tình yêu không thể có sự san sẽ ".Yêu 1 người cũng chính là phải gìn giữ cho mình và cho cả người mình yêu Hi.. Mình thấy trong câu truyện này ! Đoạn này là đoạn mình tâm đắc và muốn gửi lời bình nhất nên chỉ bình cho đoạn này thôi. và bạn tâm đắc nhất phần nào thì mình chưa rõ? Trong 1 câu truyện, vẫn có những đoạn mình tâm đắc nhất, phải không ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 06/02/2011 07:20 pm reply [hidden]

      Mình nghĩ là mình thích mọi thứ mình viết ra. Nhưng sự thực là mình hình như không tâm đắc cái gì cả. Thậm chí khi đọc lại mình còn cảm thấy không hay như lúc mình viết. Có lẽ vì mình vốn khó tính với bản thân đó. À, mình cũng ghét mấy cái chiêu bao biện cho sự phản bội với lý do bị cám dỗ hay bản năng. Mình tin rằng, tình yêu chân chính thì không thể có những phúc lạc lòng được. Niềm tin này trong thời đại hiện nay thì chắc là lạc hậu rồi.

      Xóa

  4. Nguyet Bong at 05/29/2011 10:33 am comment

    Những câu chuyện của chị luôn lặng lẽ, không quá ồn ào, và luôn có vẻ gì đó khiến người khác phải suy tư, trầm xuống. Câu chuyện này cũng không phải ngoại lệ, nó có những nét thoáng buồn và đôi khi lại thấy chua chát, nhất là cách chị miêu tả về người đàn bà ấy khi gặp mặt, cái nhìn gần gần rồi lại xa xăm,em rất thích. Cuộc đời đúng là có nhiều điều ta chưa được biết đến.........

    Trả lờiXóa

  5. Nắng at 06/17/2011 12:58 pm comment

    Em muốn khóc quá chị à!

    Trả lờiXóa

  6. Dã Tràng at 07/23/2011 12:50 am comment

    Đau thật đó chị à! Một cú sốc quá lớn dành cho một con người hết lòng vì gia đình..!! Cuộc sống vốn dĩ không phẳng lặng như mặt hồ, mà nó cồn cào như những con sóng. Bình yên, trầm lặng là thế nhưng đâu đó vẵn âm ĩ một nỗi niềm.. Đêm yên bình, chị nhé !!

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...