Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Con đường tình yêu

(Trong lúc chờ đợi bản thân “moi tim, moi óc” viết tiếp truyện Nước mắt thanh xuân, tôi quyết định đăng các truyện ngắn tôi đã viết lên đây. Các truyện ngắn này không có gì đặc sắc, tôi viết rải rác trong các khoảng thời gian khác nhau. Có những truyện tôi từng đăng trên một blog của opera nhưng blog này hiện nay đã đóng vì tôi không chỉnh sửa được giao diện của nó theo ý muốn. Những truyện này đều đã viết xong, bản thân tôi rất băn khoăn khi đăng lại, vì đọc lại truyện mình viết, tôi nhận thấy không có gì hấp dẫn. Thế nhưng bỏ phế trong máy vi tính hay bỏ phế trên blog thật ra cũng không khác nhau, huống hồ khoảng thời gian sắp tới tôi không có thời gian riêng để viết tiếp Nước mắt thanh xuân hay những mục khác. Những truyện này tôi đã viết xong vì vậy việc đăng lên rất dễ dàng, tôi không hy vọng nhận được sự yêu thích, chỉ mong được tôn trọng. Cám ơn những ai đã “dòm ngó” qua. Và Con đường tình yêu là truyện đầu tiên).

1. Lúc tôi nói yêu cô ấy cũng là lúc cô ấy cho tôi biết cô ấy đang chung sống với một người đàn ông đã có vợ. Mười năm, kể từ ngày chồng cô ấy bỏ gia đình chạy theo một người phụ nữ khác. Cô ấy còn bảo tôi hãy quên cô ấy đi, bởi dù thế nào cô ấy cũng không bỏ người đàn ông đã ở bên cạnh cô ấy trong những ngày tháng ảm đạm nhất của cuộc đời. Tôi hỏi cô ấy thật ra trong lòng có tình cảm nào dành cho tôi không. Cô ấy không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ bảo tình yêu của tôi khiến cô ấy lâm vào thế khó xử. Mười năm nay cô ấy sống êm đềm bên cạnh người tình của mình. Cô ấy không muốn có bất cứ nhân tố nào xuất hiện phá vỡ sự êm đềm thường nhật ấy.

“Có nhiều cô gái khác, tốt hơn tôi ngàn lần và xứng với anh hơn tôi ngàn lần. Ở đâu đó ngoài kia, đang chờ anh tìm thấy”.

Cô ấy không hiểu, trong cuộc đời này, tôi đã tìm ra cô ấy thì không còn mong muốn kiếm tìm một ai khác nữa. Cho dù cuộc sống của cô ấy phức tạp, quá khứ của cô ấy đau thương, tôi cũng không vì thế mà bớt say mê cô ấy. Nhưng tôi hiểu, có một bức tường ngăn cách giữa chúng tôi. Chính bởi sự chọn lựa của cô ấy. Cô ấy đã không chọn tôi. Không bao giờ.

Có lúc tôi không dằn lòng được, hỏi cô ấy: “Tôi tự do như một cơn gió. Chỉ cần em cần, bất kể ngày đêm, tôi sẽ có mặt. Nhưng em lại quyết tâm sống chết với người đàn ông còn quá nhiều ràng buộc với người đàn bà khác. Tại sao?”. Cô ấy im lặng rất lâu, mãi sau nhìn tôi nói một cách khổ sở: “Tình yêu – đó là số phận”. Tôi khao khát được ôm cô ấy vào lòng nhưng đứng trước mặt cô ấy, vòng tay của tôi bất lực, tình yêu của tôi bế tắc. Cô ấy khiến tôi đau khổ đến mức thảng tôi lại bỏ đi biệt tăm biệt tích. Nhưng dù đi bao lâu, bao xa, tôi lại chỉ thấy mình yêu người đàn bà này nhiều hơn. Và rằng trái đất rộng lớn, nơi duy nhất tôi muốn có mặt chính là ở nơi cô ấy có mặt. Dù là địa ngục – trời ơi, tôi cũng xin sẵn sàng.

Đôi lần tôi nhìn thấy tình nhân của cô ấy. Gã ở vào tuổi trung niên, cao ráo và phong độ. Gã hợp với cô ấy ở mọi góc độ. Cái vẻ thông tuệ của những trí thức lớn ấy, người khác khó mà không cảm thấy đáng kính cho được. Cô ấy muốn nói cho tôi hiểu rằng, cô ấy hạnh phúc khi ở bên cạnh gã. Và gã yêu cô ấy, chí ít là hơn tôi. Tôi không bao giờ tin có cái gọi là hạnh phúc trong dạng thức tình yêu bị chia sẻ. Đâu đó trong ánh mắt lấp lánh niềm vui của cô ấy là khoảng lặng trống trải của một nỗi cô đơn cùng cực. Và tôi xót xa bởi cô ấy đã luôn cố gắng che giấu nó, gần như trong cả cuộc đời mình.

“À, lâu quá không gặp?”

Suốt hai năm, tôi ngăn bước chân mình tìm đến cô ấy. Nhưng trong suốt hai năm, tôi vẫn chỉ chìm đắm trong công việc và bia rượu. Cuộc sống hoàn toàn thiếu vắng niềm vui, lý tưởng. Tôi đã đánh mất người thanh niên nhiệt thành trong mình, để đổi lấy một gã chán đời, vì tình yêu mà trở nên hèn hạ. Tôi không ngừng phê phán bản thân. Nhưng tôi thực sự rất đau khổ. Cả đời này, tôi cũng không vượt qua được sự đau khổ ấy.

“Mãi, anh vẫn không cho tôi uống rượu mừng cho anh ư? Hay hai năm nay anh mất mặt là vì đã lấy vợ rồi nên hôm nay tìm tôi tính giới thiệu chị nhà cho tôi? Hay thậm chí là anh đã có cháu bế bồng rồi?”

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt trước nay tôi vẫn nhìn cô ấy, không giấu diếm nỗi nhớ thương day dứt trong lòng nhưng cô ấy vẫn vui vẻ như không nhìn ra nỗi buồn trong đáy mắt tôi, lại hồ hởi hỏi tôi về tình hình vợ con. Tôi cảm thấy mệt mỏi như thể sức nặng của tất cả thế giới này đột nhiên ồ ạt đổ xuống vai tôi. Và lần đầu tiên tôi ôm cô ấy vào lòng, không cả quan tâm đến việc tôi có được cho phép làm như vậy hay không. Trong cuộc tình đầy ám ảnh này, tôi đã bắt đầu kiệt sức.

Tôi muốn hôn cô ấy. Thật khó kiềm lòng để không hôn người phụ nữ mà lòng bạn say mê. Tôi còn muốn làm nhiều hơn thế. Bế cô ấy lên giường và bất chấp cô ấy đồng tình, hay phản kháng, bạn chỉ việc làm điều mà bản năng bạn đang thôi thúc. Nhưng đến phút cuối cùng, tôi chỉ biết nhẹ nhàng buông cô ấy ra. Là tôi không nhẫn tâm đẩy cô ấy vào chỗ đau khổ hay bởi trong tình yêu của tôi bao hàm cả sự sùng kính khiến tôi không dám để mặc dục vọng điều khiển bản thân mình, tôi thực tình không biết. Chỉ biết trong buổi chiều muộn ấy, tôi rốt cuộc nhận ra rằng ở trên đời có những câu chuyện tình không thể nào có hồi kết và những người trong cuộc cứ mãi đuổi bắt nhau trên một vòng tròn không có điểm dừng, thời gian chẳng có ý nghĩa gì để người ta nhận ra mình đã hoang phí bao nhiêu…

2. Tôi luôn đến nhà cô ấy vào ngày nghỉ bởi ngày thường không thể gặp cô ấy trong tình trạng một mình. Chúng tôi không làm gì, chỉ trò chuyện, ăn uống, đôi khi cùng nhau xem một bộ phim hay trên truyền hình. Như hai người bạn gái. Cô ấy bảo, trái tim tôi thật yếu đuối nhưng cũng thật thuần khiết. Tôi là người đàn ông duy nhất yêu cô ấy mà không cần phải làm tình với cô ấy. Cô ấy rất yên tâm ngủ quên ở bên cạnh tôi. Tôi là một người đàn ông hiếm có. Cho dù vậy, cô ấy cũng không chấp nhận làm vợ tôi. Bởi cô ấy yêu một người đàn ông khác. Cô ấy không ngừng khẳng định với tôi, như thể cô ấy sợ chính cô ấy sẽ quên mất điều đó. Tôi không còn quan tâm cô ấy đối với tôi là gì, tôi chỉ cần được nhìn thấy cô ấy, được ở bên cạnh cô ấy, cho dù cô ấy mãi mãi không thuộc về tôi…

Tôi ngắm gương mặt say ngủ cô ấy, nghe thời gian trôi qua thật chậm, thật êm. Tiếng đồng hồ gõ nhịp nhàng nhắc nhở tôi từng thời khắc đang qua đi. Nhưng tôi vẫn ngồi bất động như tên cận vệ trung thành canh giấc ngủ nồng cho chủ nhân. Tôi không chạm vào cô ấy, dù chỉ bằng một ngón tay. Tôi nghĩ đến người đàn ông của cô ấy. Tôi có thể nhận ra dấu vết của gã trong căn phòng này, trong ngôi nhà này và trên chiếc giường mà cô ấy đang nằm ngủ say. Tôi không đau đớn. Gã là một sự thật mà tôi không thể chối bỏ. Trong ngôi nhà này, tôi là khách lạ.

 “Hình như rất lâu, anh không ra tác phẩm mới?”

Tôi nhận ra các tác phẩm của tôi trên giá sách của cô ấy. Nó khiến tôi ấm lòng, rằng ít ra cô ấy vẫn dõi theo bước đi của tôi, trên các chặng đường cuộc sống.
Nhưng biết nói thế nào, chìm trong nỗi chán chường và bia rượu, tôi gần như đã từ bỏ việc viết lách. Thật ra là tôi sợ phải đối diện với chính mình. Với văn chương, tôi sẽ phải làm điều khiến tôi khiếp sợ.

 “Đôi khi tôi nhìn thấy sách của anh thì cũng tưởng như đã thấy người, khiến tôi rất yên tâm".

"Có người bạn làm nhà văn như anh kể cũng rất đáng sợ. Điều gì tôi nói, tôi làm biết đâu đều trở thành nguồn cảm hứng sáng tác của anh, đều trở thành chất liệu để anh nhào nặn thành một câu chuyện nào đó”.

Cô ấy nửa đùa nửa thật nói với tôi về sáng tác, về nghiệp văn chương. Rồi đột nhiên cô ấy trở nên trầm buồn, ngập ngừng nói với tôi:
“Thật ra cũng vì cuộc đời tôi chẳng ra gì nên tôi mới phải sợ anh phơi bày nó trên trang sách. Người khác có lẽ cũng cùng một tâm trạng như tôi, nếu giả sử biết ai đó đang viết về mình”.

Tôi yêu và trân trọng em biết mấy. Bất cứ người đàn bà nào trong văn tôi đều có bóng hình em trong đó. Tôi mượn văn tôi để nói với thế giới rằng tôi yêu em say đắm. Nhưng có lẽ em chẳng thể nhận ra bóng dáng mình trong đó, bởi em vốn không tin vào tình yêu của tôi, bởi em vốn chỉ đọc chữ tôi như một bài tập làm văn điển hình.

“Tôi không biết bao giờ tôi có thể viết lại. Thật đáng buồn là ngày nay tôi dùng tay cầm chai rượu còn nhiều hơn dùng tay để gõ bàn phím”.

“Tệ quá!”

 “Phải, rất tệ!”

Tôi không giấu giếm rằng tôi đã trở thành một tay nát rượu. Nhưng tôi cố nói cho cô ấy hiểu rằng, việc tôi nghiện rượu không liên quan gì đến cô ấy. “Đời là một giấc mộng lớn” – tôi vỡ mộng và đơn giản là đang trong giai đoạn tự dày vò – để thức tỉnh, nếu có thể.

 “Bao lâu, bao lâu thì tất cả những chuyện này kết thúc?” – cô ấy hỏi tôi, giọng khẩn khoản.

 “Nhanh, sẽ nhanh thôi. Tôi hứa đấy”.

 Với một kẻ ưa trau chuốt ngôn từ như tôi, thì điều hay ho nhất tôi có thể làm là nói một điều gì đó hữu ích vào những lúc cần thiết. Tôi có thể rót mật vào tai người khác không khó khăn. Nhưng tôi lại vốn khinh thường những lời bóng bẩy đầu môi. Đó là lý do tại sao tôi có thể yêu bằng một tình yêu nồng nàn, say đắm nhưng lại không bao giờ có thể trở thành một người tình ngọt ngào đầy đam mê. Lúc này cũng không ngoại lệ.

3. Mùa xuân sắp về. Tôi ghét mùa xuân. Mùa của đoàn tụ. Bởi tôi chỉ có một mình nên cảm thấy khoảng thời gian này như những nhát dao đâm vào trái tim. Đi trên đường phố vào giữa đêm, trong cái lạnh dịu dàng hiếm có, tôi thấy lòng mình vắng lặng. Và cô đơn. Và rét buốt.

 “Tết này anh ở đâu?’

Không ngờ có ngày cô ấy nhướn mắt về phía tôi, hỏi thăm về sự tồn tại của tôi. Tôi đã trải qua bao mùa xuân cô đơn, tôi thật lòng mong muốn được cùng cô ấy trải qua giờ phút thiêng liêng nhất của một năm. Tôi nhớ cái tết đầu tiên sau ngày cô ấy từ chối tình yêu của tôi, tôi giấu mình trong đám đông thành thị, ngước vọng lên khoảng không xa xăm, mong mỏi được nhìn thấy những chùm pháo hoa rực sáng trên bầu trời. Khi bài hát “Happy new year” cất lên, những đôi lứa yêu nhau ôm ghì lấy nhau, họ hôn nhau, trao cho nhau cái nhìn tin cậy. Tôi ước có cô ấy ở đây, cùng tôi chia sẻ niềm vui này, nỗi xúc động này. Năm tháng qua đi, khát vọng ấy vẫn nguyên vẹn trong trái tim tôi.

 “Tôi không thích mùa xuân. Chẳng có gì để làm, cũng không có ai bên cạnh.”

Cô ấy thở dài. Cô ấy càng ngày càng nhận ra mình không còn trẻ, nhìn lại quãng đường đã đi quá, sợ hãi nhất là ngày vui thì ít, buồn thương lại quá nhiều, càng sợ hãi hơn khi thời gian mưu cầu hạnh phúc chẳng còn bao nhiêu. Cho dù yêu thương trong lòng cô ấy vẫn còn, cũng đã bắt đầu thưa thớt hơn, vắng lạnh hơn.

“Mùa xuân là mùa của đoàn tụ. Hễ cứ đến mùa này thì tôi mới nhận ra mình là người thừa. Bởi vì tôi không có gia đình. Người đàn ông mà tôi xem là gia đình của mình thì lúc này lại trở về với gia đình của anh ta.”

 “Đôi khi tôi cũng rất tò mò, rất muốn biết vị trí của anh ta trong gia đình anh ta. Khi chúng tôi mới chung sống với nhau, sự tò mò của tôi lớn hơn những năm tháng sau này. Nhưng tôi chưa bao giờ một lần hỏi hay một lần làm bộ tình cờ xuất hiện trong cuộc đời làm chồng – làm cha của anh ta. Thế nhưng cuộc sống vẫn có những cái ngẫu nhiêu kỳ lạ. Và khi tôi nhìn thấy họ ở với nhau, tôi tin rằng người đàn ông của tôi hoàn toàn là một người chồng – người cha tuyệt vời. Cái gọi ở bên cạnh một người nhưng trong lòng chỉ có một người khác hay gia đình chỉ còn là nơi thực lãnh trách nhiệm, thật ra là tôi đã quá mơ mộng”.

 “Cũng có lúc tôi muốn chia tay nhưng tôi lại không nỡ. Khi anh ở với một người đủ lâu để hiểu tâm tính, thói quen của người ta và người ta cũng hiểu anh như vậy, kèm theo đó là ân tình dành cho nhau, thì mọi sự chia tay đều là không thể. Cũng từ suy nghĩ đó, tôi hiểu chúng tôi chỉ có thể yêu nhau trong bóng đêm. Chúng tôi cũng đã trở nên già đi. Tôi chẳng bao giờ còn nghĩ đến hai chữ chia tay hay là thay đổi”

 “Tôi vẫn nghĩ anh ấy là một người đàn ông tốt. Cho nên tôi yêu anh ấy. Có điều, đôi khi tôi thấy nực cười. Bởi vì chồng tôi đã bỏ tôi theo người đàn bà khác, tôi cho anh ta là loại chẳng ra gì, tôi hận anh ta. Thế nhưng tôi lại coi trọng một người đàn ông ngoại tình với tôi và gọi anh ta là người đàn ông tốt. Phải chăng vì anh ta đã không ruồng bỏ vợ con mình? Một người đàn ông không ruồng bỏ vợ con anh ta nhưng lại không giữ thủy chung trong đời sống hôn nhân, liệu có thể là một người đàn ông tốt? Tôi không hận chồng cũ của tôi nữa. Anh ta suy cho cùng là sống thành thật với trái tim mình”.

 “Tôi hài lòng với cuộc sống của tôi. Tôi nói điều này không chút hổ thẹn. Nhưng, anh, tôi nghĩ đến anh thì trong lòng giống như có một khúc mắc lớn. Cái khúc mắc đó không giải được, bởi chính tôi cũng không biết đó là khúc mắc gì. Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần anh nhanh chóng rời xa tôi, đi tiếp con đường của anh, thì cái khúc mắc đó không cần giải cũng sẽ tiêu tan. Nhưng sáu năm đã trôi qua. Tôi có thể thản nhiên cho rằng tôi chẳng mắc nợ anh điều gì không?”

Cô ấy năm nay ba mươi bảy tuổi. Người đàn ông của cô ấy bốn mươi hai. Còn tôi ba mươi hai. Năm tôi gặp cô ấy, tôi là một thanh niên hai mươi sáu tuổi, đối với cuộc sống, vừa có cái nhiệt thành háo hức của một gã trai trẻ thích khám phá, ưa tìm tòi, vừa có cảm giác cô đơn, bất an của một trái tim yếu đuối bẩm sinh. Tôi tốt nghiệp trường viết văn, nhưng lại làm phóng viên cho một tạp chí du lịch. Tôi đi nhiều, nơi nào cũng có thể gọi là nhà, người nào cũng có thể xem là bạn. Nhưng tôi không gắn bó mật thiết với nơi nào, cũng không gọi ai là tri kỷ. Nơi duy nhất tôi muốn có một chỗ, cũng là nơi duy nhất tôi muốn được đời đời tồn tại, chính là một nơi trong trái tim người đàn bà này. Cô ấy khiến tôi muốn viết, khiến tôi muốn được trải lòng với thế giới. Cô ấy khơi nguồn cảm hứng sáng tạo trong tôi, buộc tôi phải đối diện với trái tim mình, buộc tôi nói ra, buộc tôi thừa nhận. Tiếng nói đầu tiên tôi cất lên là dành cho cô ấy. Tiếng nói ấy, sau này, dù cô đơn lạc điệu, cũng vẫn vì cô ấy mà kiên trì. Tôi yêu cô ấy, trước sau như một.

 “Anh là con người của những luận điệu tiểu thuyết”.

Cô ấy từng mỉa mai tình yêu của tôi, nhưng cũng từng vì tình yêu của tôi mà cảm thấy khó xử. Và giờ đây, bởi tôi vẫn cô đơn đi bên cạnh cô ấy, cô ấy cảm thấy mình đang mắc nợ tôi.

 “Nếu em nghĩ đã mắc nợ tôi, thì liệu em có sẵn sàng trả không? Cho dù em sẵn sàng trả, thì em lấy gì để trả cho tôi? Khi mà thứ tôi cho em không định được hình, cũng không định được lượng, thời gian hay không gian càng không xác định được. Lại nữa, thứ mà tôi cho em, vốn là do tôi tình nguyện. Em hay là bất cứ ai, cũng không thể miễn cưỡng tôi tiếp tục hay dừng lại. Nên thật ra em chẳng nợ tôi điều gì. Có những việc, tự nhiên thời gian trôi qua, con người quay nhìn lại, thốt nhiên sẽ thấy mọi thứ rõ ràng hơn cái thời điểm họ ở trong nó và loay hoay tìm kiếm câu trả lời. Tôi chưa từng nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho em. Nhưng so với hôm xưa, thật ra tôi cũng không còn đủ tự tin, rằng tôi có thể mang hạnh phúc đến cho em. Cho nên, chỉ cần em hạnh phúc…”.

Tôi ba mươi hai tuổi nhưng trương mục trong ngân hàng vẫn nằm ở một con số khiêm tốn. Tôi cũng chẳng có nhà cao cửa rộng hay chức vị cao sang. Nghề nghiệp tôi đeo đuổi thậm chí không đảm bảo được cuộc sống sung túc cho chính tôi. So với người đàn ông của cô ấy, tôi chỉ là một con số không.

Tròn trịa.

(Còn tiếp)

5 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 07/24/2010 10:27 pm comment

    Không đọc được "Nước Mắt Thanh Xuân" thì đọc các truyện khác cũng được mà.Đọc truyện do chính mình sáng tác bao giờ cũng thú vị nhất đấy.Dù chỉ là nhà văn nghiệp dư nhưng lối hành văn của bạn không thua chuyên nghiệp đâu nhé ! Truyện này mở đầu có vẻ buồn nhưng không quá ủy mị,không biết mình nhận xét như thế có hợp lí không nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 07/25/2010 11:45 am reply

      Mình không phải là nhà văn, cho dù là nghiệp dư hay chuyên nghiệp. Mình chỉ là người thích viết, khi còn nhỏ cũng mơ mộng chuyện văn chương. Nhưng lớn rồi, chỉ có thế lấy đó làm thú vui trong lúc rỗi rãi. Văn phong của mình không mấy vui vẻ, nhiều người có thể cho rằng "sến" nhưng đó chỉ là ý kiến chủ quan, mình không quá xem trọng. Mình nghĩ văn phong của một người cũng chính là con người đó, cứ nên tự nhiên làm chính mình. Cho dù được đón nhận hay không, được yêu thích hay không cũng không phải việc mình có thể tự định đoạt được. Mọi thứ chỉ có thể bàn đến hai chữ 'hợp" hay "không hợp". Hợp thì quyến luyến, không hợp thì dửng dưng. Vậy thôi!

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 07/25/2010 02:27 pm comment

    Mình rất muốn được như bạn,thế nhưng chẳng thể viết được câu truyện nào cho ra hồn.Dù là nhà văn chuyên hay không chuyên nghiệp,nhưng nếu có thể tạo ra những tác phẩm cho riêng mình thì còn gì tuyệt bằng.Quan trọng là mình thích,ai khen càng tốt,ai không thích cũng chẳng sao phải vậy không? Bạn nói rất đúng,mỗi người đều có gu riêng của mình,thế nên họ chỉ đọc những gì mình thích thôi.Có lẽ vì thế mà mình quan tâm đến truyện của bạn,và quan trọng nhất là mình có thể giao lưu trực tiếp với tác giả của câu truyện chứ không phải chỉ là những câu chữ,

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 07/26/2010 05:09 pm reply

      Cách hành văn của bạn không tệ, cộng với kinh nghiệm sống và sự hiểu biết, mình nghĩ bạn muốn viết truyện không phải là khó. Bản thân mình khi viết cũng không phải xuất phát từ ý nghĩ phải được ai đón nhận, tuy thế nhìn những dòng chữ của mình cứ thế trôi tuột đi, cứ thế không ghi được dấu ấn nào, tất nhiên cũng không vui vẻ gì. Nhưng mình nghĩ mỗi người có một sở thích, sở thích ấy đầu tiên vẫn là thỏa mãn chính bản thân. Mình viết thì cảm thấy bản thân tràn ngập cảm xúc. Đó là phần thưởng của mình. À, mình vẫn không hình dung được chữ "khờ" của bạn. Mình không nghĩ mình chưa từng gặp những người đáng tin cậy, nhưng cho đến sau cùng, mình đều nhận ra một điều rằng: chỉ có chính mình mới là người bạn đáng tin cậy nhất của mình. Tuần mới vui vẻ!

      Xóa

  3. Tuệ Tâm1978 at 07/26/2010 05:54 pm comment

    Chị mình bảo hồi đó mình kém phát triễn về trí não,nên chưa đủ làm một người bình thường; Có lẽ vì thế mà trong mắt mọi người mình là một con bé khờ khạo. ; Có lẽ sau này nhờ mình đọc sách Thiền và tâm lí nhiều quá nên đầu óc được mở mang. và những gì xảy ra trong cuộc sống khiến mình nhận ra một chân lí : "Mọi người đều có thể làm những gì mà họ thích" .Nếu mình không biết là tại mình không chịu tìm hiểu nên không thể trách họ được ; Nếu mình biết mà vẫn chấp nhận thì càng không thể oán trách ai. Chỉ có chính mình mới là người bạn đáng tin cậy nhất của mình - Câu nói của bạn rất hay Chỉ khi nào mình hoàn toàn tin cậy chính mình may ra mới có thể tin cậy người thứ hai Chúc bạn tuần mới vui và khỏe nhé!

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...