Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

Nước mắt thanh xuân 8

Sứa Biển dọn đi, một ngày mưa ầm ĩ. Có người nói dọn nhà nhằm ngày mưa sẽ rất may mắn, sau này ở căn nhà dọn đến nhất định tiền vào như nước. Họ quên rằng tâm trạng con người trong những ngày mưa thường không mấy vui vẻ. Không gian u ám vấy những giọt sầu vào hồn người. Nếu lại là một ngày mưa chia ly, lòng người càng trở nên phiền muộn. Tuy có thể giấu nước mắt vào trong mưa, nhưng nỗi buồn lại không biết giấu vào đâu. Cô chôn chân ở một góc nhà, cũng như Sứa Biển, không nói không rằng. Sự im lặng như muốn nói rằng duyên phận của họ đã kết thúc. Từ nay, nghĩa là từ giây phút Sứa Biển rời khỏi căn nhà này, trong cuộc sống của cô, sẽ không còn ai là Sứa Biển cho cô gọi nữa. Cô đột nhiên muốn khóc. Rõ ràng ông trời đang khóc thay cô.


Đó là một buổi chiều muộn. Cô về nhà khá trễ. Cửa nhà khép hờ, không khóa. Cô rất ngạc nhiên, đẩy cửa rón rén đi vào. Đi vài bước đã dẫm phải quần áo nằm la liệt trên nền đất. Quần áo đàn ông và đàn bà nằm lẫn lộn lên nhau.


Sứa Biển, sao em có thể?

Trên chiếc giường của cô, Sứa Biển và một thanh niên lạ mặt đang cuốn chặt lấy nhau. Họ không dùng bất cứ thứ gì che đậy, kể cả bóng tối. Sự trần trụi của hai cơ thể nam nữ trong căn phòng của mình, trên chiếc giường của mình làm cô thất kinh. Nhưng mặc kệ phản ứng của cô, cơ thể Sứa Biển và cậu thanh niên tiếp tục bấu víu vào nhau, người này bám siết người kia như dây leo quấn chặt vào thân cây. Cô chạy ra khỏi nhà, chạy vài bước thì nước mắt trào ra. Cô nhớ lại câu chuyện của tám năm trước…


Năm cô mười lăm tuổi, một chiều tan học sớm. Cửa nhà không khóa, quần áo đàn ông và đàn bà vương vãi khắp nơi. Bố cô đi xuất khẩu lao động đã được hai năm, hai năm không tin tức, hai năm không hẹn ngày về. Cô biết mẹ rất cô đơn, rất vất vả. Nhưng cô không thể quên, hai cơ thể đàn ông và đàn bà trần như nhộng, ôm ấp nhau nồng say… Mười lăm tuổi, cô cảm nhận được nỗi đau có nhà nhưng không thể trở về, có người thân nhưng không có tình thương, có gia đình nhưng không có mái ấm. Trái tim cô thủng một lỗ sâu hoắm. Từ lỗ thủng ấy, nước mắt không ngừng tuôn ra…

Em sẽ không xin lỗi.

Sứa Biển nhìn cô thách thức. Nó vẫn còn là một đứa trẻ, không ý thức được việc làm của bản thân, chỉ muốn sống hết mình, đốt cháy tuổi thanh xuân. Nó nghĩ tuổi thanh xuân rực lửa mới là bằng chứng của sự sống. Nhưng đôi mắt nó chứa đầy nước, đôi mắt của nó rất cô đơn. Sứa Biển, chị không trách em nhưng sự khác nhau giữa chúng ta đã trở thành gánh nặng đối với mỗi người.

Cô kéo thẳng ga trải giường, gấp chăn và xếp lại gối. Cô muốn tìm lại căn phòng và chiếc giường của cô nhưng chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ trở nên xa lạ. Sự xa lạ làm trái tim cô chùng xuống. Cô nghĩ đến việc dọn đi. Làm như vậy cả cô và Sứa Biển sẽ có được không gian tự do cho riêng mình, không còn nghi ngại người này có thể làm tổn thương người kia.

Em đã đùa giỡn tình cảm của một người, còn đuổi người ta đi. Em đã làm người ta đau khổ.

Cho nên em ngủ với một người đàn ông khác?

Em chỉ muốn vui vẻ. Có gì sai khi chúng ta, bằng cách này hay cách khác, tự làm cho bản thân được vui vẻ khi thế giới này không có ai làm điều đó cho ta?

Thế giới này đã làm gì em? Chẳng phải thế giới này đã gửi cho em một người thật lòng với em, như em đã nói. Còn em thì đã làm gì, đùa giỡn với người ta và sau đó ngủ với một người đàn ông em không thể gọi là chồng hay là người yêu. Em muốn vui vẻ hay là cố ngăn bản thân khỏi cảm giác hối hận? Cho dù là vì mục đích gì thì em đã chọn sai cách rồi. Sứa Biển, em cần phải biết can đảm đối mặt với hậu quả tâm lý từ hành vi của chính mình.

Có một vài điều về em chị không biết, em cũng sẽ không nói cho chị biết. Nhưng ngay lúc này, có một điều chị cần phải biết, em không muốn nghe chị gọi em là Sứa Biển nữa.

Ngày hôm sau, Sứa Biển để lại một dòng chữ nhỏ: mai em dọn đi.

Ngày hôm nay, cô chỉ có thể đứng chôn chân ở một góc, nhìn Sứa Biển từ từ rời xa khỏi cuộc sống của cô. Cô muốn ngăn Sứa Biển dọn đi, muốn bản thân mới là người tìm kiếm chỗ ở mới. Cô cũng muốn hỏi Sứa Biển, quyết định gấp gáp thế này, có thực em đã tìm được chỗ ở tốt hơn? Nhưng cho đến phút cuối, họ vẫn không nói gì với nhau. Đôi vai mảnh mai của Sứa Biển khuất xa dần, xa dần…Ngoài trời mưa trắng xóa… Ra đi vào một ngày giông bão, con đường trước mắt đã thấy đầy bão giông…Sứa Biển, em vẫn còn một tương lai dài phía trước, sao cứ sống như thể bất cần tương lai?!

- - -

Một tuần nay, Lương tự ý bỏ việc. Gương mặt trưởng phòng rất căng thẳng. Mọi người bàn tán, cậu ta nhất định bị sa thải, vốn thì cũng chẳng ai hiểu công ty tuyển dụng một người như cậu ta làm gì. Nhưng cô biết Lương không thể bị sa thải. Cậu ta nếu muốn thậm chí có thể tác động sa thải đám người đang bàn tán về cậu ta kia. Sự lo lắng của trưởng phòng chỉ có thể là vì thân phận đặc biệt của Lương so với đám nhân viên thuộc cấp. Bà gọi cô vào phòng làm việc, hỏi Lương có từng nói gì quan trọng với cô. Đôi mắt bà xoáy sâu vào gương mặt cô. Với cái nhìn ấy, hẳn bà hy vọng bắt được một kẻ nói dối. Nhưng trưởng phòng đã hoài công. Cô không thể biết nhiều về Lương hơn bà. Và sau khi được tiết lộ rằng Lương cũng không về nhà cả tuần nay, cô tin rằng bầu trời mà lúc này Lương đang ngắm nhìn, ngoài cậu ta ra, không ai có thể biết được. Lương sống trong thế giới của riêng mình. Một người sống trong thế giới của riêng mình không phải là người có thể đoán trước được. Cậu ta xuất hiện, cậu ta biến mất, người khác chỉ có thể chờ đợi vào động lực tự thân của cậu ta mà thôi.

Từ ngày Sứa Biển dọn đi, về nhà cô cảm thấy trống trải. Từ ngày Lương mất tích, đến công ty cô cảm thấy thiếu vắng. Lúc nhận ra tình thương lại là lúc chia lìa. Cô thở dài, tiếp tục lao vào giấc mộng văn chương, viết những câu chuyện thấm đẫm nước mắt. Rồi cô sẽ có thêm một tập truyện ngắn, liệu có kịp trước khi văn đàn hoàn toàn quên mất cô?

Chủ nhà lại nhắc lại chuyện tăng tiền thuê, viện cớ Sứa Biển dọn đi, một mình cô ở một nơi họ có thể cho hai người thuê, gấp đôi thu nhập. Họ bảo cô có thể tìm người ở chung nếu không chấp nhận giá thuê mới. Cô không muốn sống chung với người khác. Trải qua sự việc với Sứa Biển, cô càng thấm thía con người muốn sống chung với nhau không phải là điều dễ dàng. Cô vốn hiểu, cho dù sợi dây ràng buộc giữa hai con người là máu mủ, sợi dây ấy vẫn có thể bị cắt đứt; cho dù cái ràng buộc con người là tình yêu, tình yêu ấy vẫn có thể tàn phai; và cho dù là luân lý, đạo đức giữ con người ở bên nhau, luân lý, đạo đức ấy cũng có thể bị đạp đổ. Duyên phận trên đời này mong manh như sương khói, đến không nắm bắt được, ra đi không ngờ tới. Tuy mỗi chúng ta được ông trời ưu đãi cho bao nhiêu mối thâm tình, cũng có lúc bị tất cả bỏ rơi hoặc bỏ rơi tất cả. Những gì chúng ta có thể làm là trân trọng thời gian ở bên nhau, trân trọng người trước mắt. Và mỉm cười, cho dù là nước mắt rưng rưng, khi đối mặt với sự chia ly. Không ai oán, không sầu hận, can đảm bằng lòng với tình yêu và sự bao dung. Hiểu như vậy nhưng suy cho cùng, cô cũng không thể hết lần này đến lần khác, mất mát mà không một lần thương tích, tạm biệt mà không một lần đau đớn. Và nỗi đau thì sinh ra sự sợ hãi. Sự sợ hãi khiến người ta không còn dám đem tình cảm của mình ra thử. Đấy là bi kịch.

Mặt Trời Nhỏ xua tay, nói rằng cô không nên suy nghĩ lung tung. Sự việc trên đời đơn giản hay phức tạp đều do mình mà ra. Cứ sống một cách tự nhiên thì mọi thứ đều đơn giản. Cô mỉm cười, vừa đút tọt cục đá vào miệng, vừa nói:

Cậu không biết trên đời này còn có loại người cứ sống tự nhiên thì đã phức tạp sao?

Ý chị nói là chị hả?

Mặt Trời Nhỏ cười, khoe hàm răng trắng và đều tăm tắp. Ánh nắng lấp lánh trong mắt và trên mái tóc có màu nâu vàng của cậu. Họ ngồi với nhau ở một quán cóc vỉa hè. Dòng xe cộ ồn ào bao bọc cả con đường nhưng không bao vây được tình cảm và tư tưởng của họ. Cả hai đều yêu tự do và sống tự do theo cách riêng của mình. Mặt Trời Nhỏ kể cho cô nghe về cuộc sống của cậu. Lần này cô không ngăn cậu lại. Tại quán cóc vỉa hè, một buổi sáng chủ nhật nắng ấm, bên cạnh dòng xe cộ ồn ào, tất cả dường như chỉ mới bắt đầu…

(Còn tiếp)

3 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 07/24/2010 01:09 pm comment

    Trải qua sự việc với Sứa Biển, cô càng thấm thía con người muốn sống chung với nhau không phải là điều dễ dàng. Cô vốn hiểu, cho dù sợi dây ràng buộc giữa hai con người là máu mủ, sợi dây ấy vẫn có thể bị cắt đứt; cho dù cái ràng buộc con người là tình yêu, tình yêu ấy vẫn có thể tàn phai; và cho dù là luân lý, đạo đức giữ con người ở bên nhau, luân lý, đạo đức ấy cũng có thể bị đạp đổ. Duyên phận trên đời này mong manh như sương khói, đến không nắm bắt được, ra đi không ngờ tới. Tuy mỗi chúng ta được ông trời ưu đãi cho bao nhiêu mối thâm tình, cũng có lúc bị tất cả bỏ rơi hoặc bỏ rơi tất cả. Những gì chúng ta có thể làm là trân trọng thời gian ở bên nhau, trân trọng người trước mắt. Và mỉm cười, cho dù là nước mắt rưng rưng, khi đối mặt với sự chia ly. Không ai oán, không sầu hận, can đảm bằng lòng với tình yêu và sự bao dung. Hiểu như vậy nhưng suy cho cùng, cô cũng không thể hết lần này đến lần khác, mất mát mà không một lần thương tích, tạm biệt mà không một lần đau đớn. Và nỗi đau thì sinh ra sự sợ hãi. Sự sợ hãi khiến người ta không còn dám đem tình cảm của mình ra thử. Đấy là bi kịch. Mặt Trời Nhỏ xua tay, nói rằng cô không nên suy nghĩ lung tung. Sự việc trên đời đơn giản hay phức tạp đều do mình mà ra. Cứ sống một cách tự nhiên thì mọi thứ đều đơn giản. Ở phần 8 mình thấy đoạn này là sâu sắc nhất,đáng để nhiều người phải suy ngẫm.Cuộc sống là vô thường,có sanh phải có diệt,có hợp phải có tan,có hạnh phúc phải có đâu khổ;Thế nên mỗi người hãy biết chấp nhận và nên trân trọng những gì mình đang có; Và cũng như Mặt Trời Nhỏ đã nói: "Sự việc trên đời đơn giản hay phức tạp đều do mình mà ra" Chúc bạn cuối tuần vui khỏe nhé !

    Trả lờiXóa

  2. fibi at 09/12/2010 09:19 pm comment

    Vay rot cuộc Nước mắt thanh xuân 9, 10, 11... cuủa tui đâu??????? Sao lại để 1 câu chuyện hay như vậy bỏ dở. Phản đối, phản đối. Đề nghị tiếp tục xuất xuởng cho đến hết truyện

    Trả lờiXóa

  3. Hải Lý at 09/14/2010 02:47 pm comment

    4 năm học chung với nhau không đủ để hiểu về một con người. Đúng là mỗi con người thường được ví như một vũ trụ bí ẩn khó lòng mà khám phá là đúng thật. Thúy là bạn bất ngờ quá. Hãy sống thật hạnh phúc nhé. Những trang blog chỉ là những cảm xúc của một tâm hồn nhạy cảm, mong manh thôi đúng không?

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...