Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

Nước mắt thanh xuân 5

Sứa Biển nói với cô, Mặt Trời Nhỏ rất quan tâm đến cô, thường hỏi Sứa Biển về cô. Và vì bản thân Sứa Biển không biết nhiều nên đã cho Mặt Trời Nhỏ số điện thoại của cô. Sứa Biển hy vọng đã không làm điều gì sai trái. Mặt Trời Nhỏ là một thanh niên tốt bụng, cậu ta nhất định sẽ mang niềm vui đến cho cô.

Cô nhớ vóc dáng mảnh mai và sự ấm áp của Mặt Trời Nhỏ, trong lòng có chút xúc động. Nhưng cậu ta hãy còn là một cậu bé. Cậu ta và cô không thể cùng nhau tấu lên khúc nhạc mang tên tình yêu. Mà cô cũng vẫn đang tìm kiếm câu chuyện của mình. Cô cần tiếp tục viết, cần tiếp tục giấc mơ đang dở dang, nếu cô không muốn danh phận nhà văn chỉ còn là mộng tưởng tủi hờn. Xếp bên cạnh văn chương, tất cả mọi thứ còn lại đều không quan trọng.

Vào ngẩn ra ngơ – em là cô gái đi lạc trong thành phố này.

Lâm nhìn cô trìu mến. Cô cảm thấy có lỗi với Lâm. Hẳn cô khiến anh buồn lòng vì sự lơ đễnh của mình. Tuy cô gặp anh rất tự nguyện nhưng ở bên anh, suy nghĩ của cô vẫn tản mạn đi xa xôi. Cô chung quy vẫn không thể nắm bắt được những khoảnh khắc hiện tại đang diễn ra hết sức bình thường trong đời sống.

Anh chỉ muốn nói, anh rất muốn được cầm tay em, dẫn em đi trên tất cả những con đường, dù dễ dàng hay khó khăn. Nhưng anh không đủ tự tin. Anh là người không thể đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào.

Lâm lại hút thuốc. Điếu thuốc thứ năm.

Nếu em gặp vấn đề về phổi, em sẽ tìm anh. Em nghĩ, đó là thứ duy nhất anh cần phải chịu trách nhiệm liên quan đến em.

Không gian đặc quánh mùi khói thuốc. Cô không thích nhìn thấy Lâm như thế này. Anh rất khác so với lần đầu gặp mặt. Anh – người thanh niên khỏe mạnh, rắn rỏi, anh không thể cứ chìm ngập trong khói thuốc lá. Chúng là tình cảm thất vọng trong anh. Cô sợ chúng sẽ nhấn chìm anh, một ngày nào đó.


Gia đình anh có cả thảy năm anh chị em, anh đứng thứ tư. Không người nào được ăn học đàng hoàng ngoài anh. Em có biết tại sao không? Vì tất cả đã hy sinh cho anh. Mẹ anh từ hồi còn trẻ đã mắc bệnh mãn tính. Vì căn bệnh này mà nhà anh nợ nần chồng chất. Bố và các anh chị anh có nai lưng ra làm cũng không cách nào trả nổi nợ. Đến phiên anh, cho dù cầm tấm bằng cử nhân trong tay, anh cũng không dám tin vận mệnh gia đình anh sẽ thay đổi.

Cô nhận ra đêm tối đã ập đến từ lúc nào. Đèn đường đã được bật lên. Quán cà phê cũng trở nên yên ắng hơn. Những bài hát nhạc trẻ vừa được thay bằng những bản hòa tấu dịu dàng. Khách hàng cũng bắt đầu trò chuyện nhỏ lại, nhiều người im lặng, thưởng thức không gian lắng đọng màu đêm. Chỉ có phía xa, mặt đường vẫn tấp nập, vẫn có muôn ngàn dòng người lưu thông. Kiên quyết, thờ ơ. Cô bỗng dưng thở dài, không biết phải khích lệ Lâm như thế nào. Chỉ còn có thể im lặng, nhìn anh, thấu hiểu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Giọng hát ngọt ngào của cô đào xứ Pháp, trong không gian vắng lặng, lại có sức mạnh của hòn sỏi làm náo động mặt hồ yên tĩnh. Số điện thoại lạ. Nhưng đầu dây bên kia là một người quen – Mặt Trời Nhỏ với những tia sáng ấm áp.

Chị nhà văn, chúng ta hẹn hò nhé!

Cô suýt sặc nước. Lâm nhìn cô, thoáng ngạc nhiên.

Chị im lặng xem như đồng ý. Quyết định vậy đi.

Cô chưa kịp nói lời nào đầu dây bên kia đã ngắt.
Cô nói với Lâm, chỉ là chuyện trẻ con, không có gì đáng bận tâm. Nhưng cô biết anh không thỏa mãn với câu trả lời. Có điều, anh vẫn là anh, bàng quang với những việc người khác muốn giữ kín.

Anh ngập ngừng hỏi cô, có muốn anh đưa cô về tối nay. Nhưng khi cô hỏi anh, anh có thể đưa cô về mãi không, anh im lặng. Cô hiểu trong lòng người đàn ông này luôn tràn ngập tình cảm phân vân và hoài nghi. Cô vốn không mong đợi họ sẽ yêu nhau nhưng anh là người đàn ông đã khiến trái tim cô xao động. Và vì vậy, cô không tránh được cảm giác đau lòng khi anh nói anh không thể hứa hẹn bất cứ điều gì, dù rằng cô chưa từng yêu cầu anh cho cô một sự đảm bảo.

Cô có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Và có thể tự đi về trên con đường của cô. Lâm nói cô đi lạc trong thành phố, nhưng thật ra cô chưa từng đi lạc khỏi con đường trong trái tim cô. Cô là người đơn giản, trước sau chỉ cặm cụi một con đường đó…

Con đường về nơi ở thường không vắng vẻ. Phải rất khuya mới có dấu hiệu không bóng người. Cô ít khi về khuya. Cô yêu căn phòng chật hẹp của mình, ở nơi đó cô kiêu hãnh sống những cuộc đời đầy màu sắc, bất chấp mảnh đời cô thì buồn tẻ, đơn điệu. Nhưng mỗi bận từ xa nhìn về căn phòng nhỏ, không có ai thắp sáng đèn chờ đợi, cô không tránh được tủi thân. Những ký ức tuổi thơ ùa về, và đôi lần cô khóc, khi tay còn chưa kịp chạm vào ổ khóa.

À, cuối cùng đã về rồi!

Mặt Trời Nhỏ đứng ngay trước cửa, nhìn cô cười rạng rỡ. Cô tưởng như cậu phải quen và yêu mến cô nhiều lắm mới có thể trao cho cô nụ cười ấy. Đáp lại, cô chỉ có thể nhìn cậu vừa bối rối lại vừa thờ ơ.

Sứa Biển vẫn chưa về. Trong căn phòng nhỏ, giờ đây chỉ có cô và cậu con trai một tiếng đồng hồ trước còn vừa vui vẻ nói với cô qua điện thoại: chúng ta hẹn hò nhé! Cậu con trai này cao hơn cô hẳn một cái đầu, dáng dấp mảnh dẻ, làn da rám nắng. Sự kết hợp giữa nét nam tính và nữ tính, thêm chút trẻ thơ nơi cậu thật ra rất dễ làm say đắm lòng người. Không thể phủ nhận, ở bên cạnh Mặt Trời Nhỏ, cô cảm thấy rất an toàn, rất bình yên.

(Còn tiếp)

2 nhận xét:


  1. fibi at 07/11/2010 12:53 pm comment

    tui bắt đầu thích Mặt trời nhỏ rồi đó. Lâm là người đàn ông mà tất cả phụ nữ trên đời này đều phải lo lắng, hoài nghi, thất vọng nếu lỡ có xui xẻo phải lòng anh ta. Mà cuộc đời này thì đã quá nhìu rủi ro, quá nhìu sự thay đổi rồi, nếu tình iu mà cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an, thì sớm muộn tình yêu đó sẽ không còn đẹp như mong mỏi của bản thân nữa. tôi đã từng gặp 2 loại người, giúng Lâm và giúng MTN. Và cả 2, đều k phải là sự lựa chọn của tui. Vậy nên tui dg rất mún bít bà sẽ chọn ai......

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 07/12/2010 11:33 am reply

      Ờ, tui nghĩ tui vẫn tạo ra hai người con trai hoàn hảo theo cách riêng của họ, cho nên bà có thể gặp được cả hai người như thế ngoài đời, cũng là điều rất thú vị, phải không? Họ không nằm trong lựa chọn của bà cũng điều dễ hiểu bởi vì yêu thì không có sự chọn lựa, bà chọn lựa nghĩa là thực chất đâu có yêu họ. Mà tình sử bà phong phú thế, khiến tui ngậm ngùi ngưỡng mộ! Còn kết thúc thế nào ư? Mượn tựa đề bộ phim hoạt hình nổi tiếng mà trả lời bà vậy: hãy đợi đấy... (tui còn phải đợi huống hồ gì bà )

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...