Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Nước mắt thanh xuân 3

Chủ nhà đòi tăng tiền thuê nhà, đồng thời tăng cả tiền điện nước. Thời “bão giá”, mọi thứ đều đắt đỏ. Cô thầm ước tính, tiền cô đi thuê nhà trong hai mươi năm dư cho cô mua một căn hộ chung cư xinh xắn. Nhưng cô cũng như nhiều người đồng cảnh, không thể một lúc có số tiền lớn phải dành bằng hai mươi năm cuộc đời để trở thành chủ sở hữu một căn nhà ở thành phố. Và vì không có nhà, người ta lại phải è lưng ra trả để có một chỗ đi ra đi vào, càng không có tiền để mà tiết kiệm. Suy cho cùng, cũng chẳng ai làm giàu được chỉ nhờ vào tiết kiệm.

Chủ nhà gợi ý cô cho cháu gái họ từ quê lên học nghề uốn tóc ở cùng để chia sẻ tiền nhà với nhau. Họ hứa bao tiền nước nếu cô đồng ý. Cô nhủ thầm, đến cháu ruột cũng lấy tiền, ngoài dưng như cô còn tư cách gì ca thán. Vợ chồng nhà chủ có một căn biệt thự tọa lạc tại quận Bình Thạnh, thêm nhiều bất động sản khác dùng để cho thuê, nhưng dành một chỗ cho cháu ruột ở cũng vẫn phải đong đếm cân nhắc từng loại chi phí.

Ai bảo người giàu thì rộng rãi?

Dạo gần đây cô không viết, cảm thấy tinh thần trống rỗng. Cô cũng ít gặp Lâm. Anh luôn rất bận. Mà cảm giác mỗi khi gặp, chỉ là cái dễ chịu của người bạn được trông thấy người bạn tốt của mình, bình yên và vững vàng. Lâm vốn nghiêm túc, cô lại kiệm lời. Họ thường giống như hai ngọn đèn khuya đứng trầm mặc trong con phố vắng. Bao giờ cũng gợi cho người khác nỗi buồn man mác kỳ lạ. Chính họ cũng cảm thấy, đối phương phản ánh cái mênh mông của cõi lòng mình. Nhưng họ chưa từng vượt qua cảm giác ấm áp của tình bạn. Mỗi người vẫn như một cá thể độc lập không liên quan đến người kia.

Thỉnh thoảng, cô muốn làm cánh chim bay. Ngày hôm qua cô xem một bộ phim trên truyền hình, có hình ảnh nam nhân vật chính mái đầu đã bạc trắng ngước nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ của tòa biệt thự mà ông đã làm người quản gia tận tụy cả đời, thấy bóng chim bay mà trong đôi mắt lần đầu tiên lấp lánh ước vọng tự do. Nội dung phim không dễ hiểu, cũng không thuộc thể loại hấp dẫn, dàn diễn viên chính đều đã luống tuổi nhưng cô không cầm lòng được, vẫn say mê theo dõi bộ phim này. Còn bị tình yêu trong phim làm cho cảm động, bị nét diễn của Anthony Hopkins và Emma Thompson làm cho mê mẩn. Một cặp yêu nhau nhưng không dám để tình yêu đó thốt thành lời. Vào lần cuối cùng gặp nhau, đôi bên cũng chỉ chia tay nhau trong tư cách bạn bè. Emma vẫy tay, quay đi khi gương mặt bắt đầu nhuộm đầy nước mắt. Anthony nhìn theo, cái nhìn như lãnh đạm, lại như tuyệt vọng.

Một bộ phim hay đến giây phút cuối cùng, bởi vì tuy cô biết đến chín mươi chín phần trăm rằng họ thực sự yêu nhau thì vẫn còn đến một phần trăm còn lại, cô đắn đó tự hỏi: cái tình cảm mà cô đang chiêm ngưỡng đấy, có phải là tình yêu? Vì sao họ có thể giữ cho tiếng yêu sâu mãi trong lòng trong khi họ đã yêu đối phương gần như cả cuộc đời? Có thứ tình yêu không thốt ra lời mà không thể chết trong câm lặng sao? Khi Anthony bắt đầu biết mơ về khoảng trời tự do của riêng ông thì cũng là lúc bộ phim kết thúc. Liệu rồi ông có thể phá bỏ lối sống chỉ có bổn phận để đi tìm Emma không? Liệu ông có làm được như cánh chim kia, ngạo nghễ bay tự do giữa bầu trời cao xa và rộng lớn này? Hay là tất cả đã quá muộn màng?

Cô muốn tin rằng, tình yêu cuối cùng sẽ gắn kết họ với nhau trong cuộc đời này, bởi vì nếu những người yêu nhau không được ở bên nhau thì họ hoặc sẽ sống một mình, hoặc chung sống với kẻ mình không yêu. Đều chẳng phải là bi kịch hay sao?

Cô phát hiện mình vẫn có thói quen mơ mộng như hồi mười sáu tuổi, mỗi lần cảm kích một mối tình trên phim, đều tự ám ảnh trong đầu rồi ngẫm nghĩ lung tung, hết chuyện vớ vẩn này lại đến chuyện vớ vẩn khác.

Có lẽ cô nên thử chung sống với người khác, chỉ để sự hiện diện của họ giúp tâm trí cô đứng đúng trên mặt đất này.

Bởi cô hiểu, thói quen thích tự nghiền ngẫm tất cả mọi thứ rất nhiều khi là vì con người quá cô độc!

Và Sứa Biển bước vào cuộc sống của cô.

Cô thích gọi Hân là Sứa Biển. Làn da trắng muốt và sở thích vận đồ màu trắng cùng kiểu đầu phần mái cắt thật ngắn trong khi đuôi tóc tỉa mỏng và để dài của nó gợi cô nghĩ đến loài sinh vật biển mềm mại và sáng ngời ấy. Nói Sứa Biển xinh đẹp thì không hẳn, nhưng đứa con gái mảnh mai này có một vẻ là lạ khiến người khác khó quên. Nó không giống một cô gái từ tỉnh lẻ lên thành phố ở trọ, mà giống một cô gái Trung Hoa đến du lịch ở Sài Gòn. Đôi mắt một mí càng khiến người khác dễ lầm tưởng gốc gác của nó. Nhưng đó là một đôi mắt một mí đẹp, với ánh nhìn pha giữa yêu đời và chán đời, không có chút gì gian tà và nguy hiểm.

Sứa Biển 18 tuổi nhưng đã có hai năm làm việc ở một hiệu cắt tóc tỉnh. Lên thành phố, nó cũng nhanh chóng tìm được việc làm mới nhưng lương học việc thấp, đời sống lúc nào cũng có vẻ thiếu thốn. Ông chú giàu có nhưng bần tiện chẳng bao giờ cho Sứa Biển một xu. Thậm chí mỗi tháng vẫn đều đặn đến thu tiền nhà. Cho nên ở trong lòng thành phố rộng lớn này, thật ra Sứa Biển cũng giống như cô, không người thân thích. Phải tự mình bươn chải, tự mình nuôi sống bản thân.

Vào những ngày tháng bảy, Sài Gòn chiều nào cũng mưa. Cô không chịu nổi con đường về nhà. Chúng ngập đến mức đi trên đường mà ngỡ mình lạc bước ra sông. Nhiều lần xe tắt máy đột ngột, cô lập tức nghe tiếng người la ó phía sau. Trong những lúc hiểu rõ tình thế nhau thế này, con người vẫn có thể rất hằn học với nhau. Cô nhìn biển nước, có cảm giác mình như cô Tấm mắc kẹt với đám đậu trộn lẫn đủ loại vào nhau. Thật không biết đến ngày nào thì dự án chống ngập hoàn thành tất cả lộ trình của nó?

Sứa Biển ít ở nhà, cũng thường hay về muộn. Chỉ có ngày nghỉ mưa to gió lớn họa may mới ngăn Sứa Biển không ra đường. Chị em sống chung với nhau, những lúc từ cửa sổ nhìn ra màn mưa đen kịt, cả cô lẫn Sứa Biển đều có một cảm giác buồn bã. Sứa Biển những lúc ấy thường rất thích ngồi gần cửa sổ, hai chân bó gối. Chiếc váy ngắn để lộ đôi chân dài thon trắng muốt, mái tóc dài xõa đến tận lưng. Vẻ uể oải khi đó xem ra lại có nét kiều diễm. Sứa Biển lẩm nhẩm hát, giọng hát nhỏ mà thanh, nghe như tiếng dê kêu vào một đêm hè oi ả.

Có những lúc em đột nhiên muốn khóc, giống như trong lời bài hát nào đó. Cô g
ái không có lý do, chỉ cảm thấy muốn khóc nên gọi là đột nhiên.

Cô đang đọc cuốn sách Giữa miền đất ấy của J.M.Coetzee, cuốn sách ám ảnh cô về thân phận đơi côi của kiếp người. Nhưng cô vẫn để lọt lỗ tai những gì Sứa Biển nói. Tiếng mưa ào ào ngoài kia làm cho giọng nói ấy trở nên nhỏ và xa vắng. Cô cảm thấy, nếu phải nhìn sâu vào tâm hồn mình lúc này, chắc cô sẽ bật khóc, cái kiểu đột nhiên như thế. Dù cô đã trưởng thành và khôn ngoan hơn cái cô bé 18 tuổi đang ngồi lẻ loi kia.

Tất cả là vì trời mưa, khiến thời gian trì trệ, làm con người rơi vào chứng u hoài. Cô vùi đầu trong sách, Sứa Biển lạc vào tâm trạng mơ hồ. Đều có cảm giác thế gian không ai hiểu mình.

Cô thường cảm thấy bản thân là loại người không thể gần gũi ai, dù cô tự thấy mình ít phức tạp và sống giản đơn. Giả như bắt cô lựa chọn, giữa một buổi tiệc linh đình sang trọng và một góc riêng tư bên bàn trà yên tĩnh, có lẽ cô không ngần ngại chọn cho mình đáp án thứ hai. Cô nhớ hồi còn nhỏ, một người bạn giàu có bất ngờ mời cô đi ăn sinh nhật, trong khi buổi sáng mẹ cô có bảo sẽ nấu chè dành cô chiều về ăn. Mọi người hỏi cô lý do không tham gia buổi tiệc, cô chỉ bảo: về ăn chè của mẹ. Không một ai tin cô. Mặc dù đó chính là sự thật. Trong cuộc đời cô có rất nhiều sự chọn lựa mà nhiều người bảo đầy vẻ ngớ ngẩn kiểu thế. Nhưng cô chưa từng cảm thấy hối hận, dù là việc lớn hay việc nhỏ. Tất cả chỉ là thuận theo tự nhiên.

Em phát hiện, có những việc mình muốn khóc lại ép bản thân không được khóc. Trong khi lại có lúc vô tình để cho nước mắt rơi. Chị nghĩ chúng có mối quan hệ với nhau không? Tối hôm trước, khi chú em đến đòi tiền nhà, nhìn cái mặt nhăn nhó tính toán của ông ấy, em vừa ghét lại vừa buồn, đến mức có thể khóc một trận thật to, ấy vậy mà mắt em khô khốc. Nhưng có một việc kỳ cục chị à, vào buổi sáng hôm sau, cũng từ chỗ này, tự nhiên có một cơn gió lạnh lẽo từ đâu ùa đến, thấm vào tận da thịt em. Thế là tự dưng em ngồi bệt xuống nền nhà, và khóc như thể có ai đang dùng roi da quất vào lưng em. Để rồi chừng mấy phút sau, em lại đứng dậy, lau khô nước mắt và bắt đầu ngày mới như không có việc gì xảy ra. Nếu em không tự biết mình, em còn tưởng em là diễn viên ngôi sao đang đóng phim đấy!

Cô cười hòa với nụ cười bất ngờ giòn tan của Sứa Biển. Sứa Biển có những phút thậm buồn để rồi đột ngột trở nên lung linh niềm vui khiến cho câu chuyện biến chuyển thế nào cuối cùng cũng mang lại cảm giác an vui cho người khác. Nhưng cô biết, nhiều người hay “đóng phim” như thế để rồi chọn cho mình một kết cuộc lặng lẽ. Người ở lại khi đó một giật mình phát hiện, hóa ra mình chưa từng hiểu nhau!

Thật ra, nếu muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cứ cười. Nụ cười và nước mắt đều là sản phẩm của con người, tạo ra chúng mà không dùng chúng thì để làm gì?

Con người có thể khóc cười cùng nhau, cũng là thứ hạnh phúc hiếm có!

(Còn tiếp)

2 nhận xét:


  1. fibi at 09/12/2010 08:17 pm comment

    Ừm, nụ cười và nước mắt đương nhiên là sản phẩm của con người, nhưng không phải bất cứ lúc nào nhà sản xuất cũng có thể cho ra đời sản phẩm theo ý mình. Lúc cần cuời lại không cười nổi. Khi muốn khóc lại không thể bật ra, dù chỉ là 1 tiếng nấc cho đỡ nghẹn ngào. Tôi thích Sứa Biển (cách tạo hình của bạn rất duyên và gây ấn tượng cho người đọc). Tôi thích cô ấy vì đơn giản, cô ấy khóc - cười rất tự nhiên, bản năng và Rất Con Gái

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 09/15/2010 08:21 pm reply

      Bởi vậy mới nói "Con người có thể khóc cười cùng nhau, cũng là thứ hạnh phúc hiếm có!" - nước mắt, nụ cười tự nhiên đấy mà đôi khi ko dễ gì. À, có nhiều người thích Sứa Biển nhỉ! Xem ra nhân vật này có sức hút phết!

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...