Tháng cuối năm, không khí trầm lắng, trầm lắng đến mức độ chỉ muốn trốn vào một góc nào đó, ôm mặt mà khóc dù thật ra nước mắt nào có dễ rơi như thế. Nước mắt theo tuổi, lặng lẽ hơn và cứng rắn hơn.
Có cảm giác thời gian như muốn nói lời vĩnh biệt. Vĩnh biệt… tôi chưa từng cất lời chào, sao cứ phải đắn đo lời vĩnh biệt? Trên đời này làm gì có điểm tận cùng. Mọi thứ vẫn tiếp diễn mặc người ta cứ tưởng đã chấm hết. Đó chính là điều buồn nhất, phải không?!
“Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được.
Những ngày nắng sẽ hong khô.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ...” *
* thơ Nguyễn Phong Việt
Trả lờiXóaNắng at 12/10/2010 09:06 pm comment
Đúng là mọi thứ vẫn tiếp diễn, luân hồi, không dứt. Chị nhận biết được sự hiện diện của nó là hiển nhiên thì đâu đáng buồn nữa?
XóaVi Phong at 12/16/2010 12:12 pm reply
Dù nhận thức được, đâu có nghĩa là không buồn em nhỉ! Đôi khi, càng nhận thức được, càng thấy buồn mới lạ!
Trả lờiXóasinglestar at 12/08/2010 10:42 pm comment [hidden]
Mình nghĩ là những tháng cuối năm đối với người đi làm việc rất là mệt, khi ko vui cứ khóc để cảm xúc vỡ òa, sau cơn mưa, trời lại sáng...Còn đón một mùa Noen dễ thương nữa!!! Chúc bạn luôn vui nhé!!!