Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Ngày cuối cùng của tháng

Tôi hoàn thành nốt cái tiểu luận cuối cùng của học kỳ vừa rồi. Gửi nó cho một người quen, ngóng nó sớm đến được nơi cần đến và hoàn thành sứ mệnh của mình, tiểu luận chết tiệt ạ! Ngó lom lom quyển lịch (nhờ thế tôi biết hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 11). Thường tôi không có thói quen giở lịch chào đón một ngày mới chưa tới. Nhưng hôm nay tôi gạt phăng tháng 11 sang một bên, đặt tháng 12 chễm chệ trên bàn. Tháng 12, lại hết một năm.

“Kết thúc một năm bao giờ chả thế
Sau mọi điều, lại chỉ có mùa đông”

Giá miền Nam có được mùa đông của miền Bắc. Tôi sẽ diện một chiếc áo len cổ lọ, bên ngoài khoác măng tô, còn quàng thêm một chiếc khăn len trên cổ và dứt khoát trên đầu không thể thiếu một chiếc mũ len. Tôi đẹp quá (đang tự phỉnh mình đây!). Tôi nhớ ngày nhỏ, tôi thường chói lọi trong những bộ nỉ vàng chóe hay rực rỡ trong những chiếc áo phao đỏ tươi. Thị xã nhỏ không thể không nhận ra tôi. Đến bây giờ mà nhiều người còn nhớ… dù tôi đi xa từ những năm tuổi nhỏ.... mang theo một tuổi thơ trong trẻo, hồn nhiên nơi vẫn thảng những giấc mơ đầy nước mắt…

“Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy
Bao kỷ niệm, quên đi đừng nhớ nữa”

Khoảng thời gian này năm trước tôi làm gì? Lọ mọ với những chồng hồ sơ cao vượt mặt? Hay đứ đừ đi lại nơi này nơi khác trong thành phố? Hẳn tôi cũng có mặt trong đám nhân viên vừa làm vừa dỏng tai nghe ngóng thông tin thưởng tết thưởng nhất rồi tỉ mẩn tính toán chi tiêu trước sau? Tôi không nhớ được gì nhiều (dù chưa đầy một năm trôi). Chỉ nhớ rất rõ, năm ngoái, người ta đưa cho tôi mấy lần cái bản đánh giá mà họ sửa đi sửa lại, và lần nào tôi cũng ký vào đấy như ký vào biên bản phạt vi phạm hành chính của cảnh sát giao thông. Chả buồn đọc, chả buồn hỏi. Năm thứ hai đi làm, người ta thường như thế. Bởi vào năm thứ nhất, người ta đã được nghe về hai chữ “cơ cấu”.

“Có gì đâu mà tiếc mà buồn
Em biết đấy, anh chẳng tin định mệnh
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật”

Năm nay, khoảng thời gian này tôi làm gì? Năm nay tôi chỉ có bài vở, có thi cử (may mắn có thêm vài tiếng nói bạn bè). Năm nay không có những ngày làm việc 8 tiếng, năm nay vì vậy không có đánh giá cuối năm. Tựu trung lại, năm nay không có lương, không có thưởng. Còn làm gì được? Tôi đóng cửa nhà lại. Mẹ nấu món ăn ngon nào đấy. Vừa ăn vừa nghĩ vẩn vơ. Cuộc đời nhẹ tênh thế thôi…

“Có gì đâu mà khóc
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt”

Ngày cuối cùng của tháng. Rồi đến ngày cuối cùng của năm. Tôi ngồi đây và thời gian lao xao…Nhớ... điều gì đó đã quên tôi...



Chú thích: Toàn bộ thơ trích dẫn trong bài là của nhà thơ/nhà soạn kịch Lưu Quang Vũ

5 nhận xét:


  1. người_Cần Thơ at 12/01/2010 10:39 am comment

    Chúc mừng bạn đã hoàn thành chặn đường gian nan! Con đường rộng mở phía trước sẵn dành cho bạn. Chúc bạn có một mùa đông sum vầy ấm áp!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 12/05/2010 10:25 pm reply

      Cảm ơn bạn nha! Thật ra cũng chưa có gì gọi là hoàn thành cả. Thời gian này năm sau, nếu mình báo tin "OK" thì hãy chúc mừng mình nhé! ^ ^

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 12/01/2010 01:17 pm comment

    Đoạn đường gian nan rồi cũng qua mau thôi bạn ạ ! Chúc bạn luôn gặp nhiều may mắn và an lành trong cuộc sống hiện tại và...cả tương lai nữa nhé !

    Trả lờiXóa

  3. Nắng at 12/06/2010 01:07 pm comment

    Em ghét cái không khí cuối năm!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 12/08/2010 09:10 pm reply

      Chị cũng vậy. Mà có khi cả năm nữa

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...