Lưu ý: tương tự entry Truyện Kiều, entry này chỉ đọc cho vui
Ở quận Đông Thành, có một chàng trai tên gọi Lục Vân Tiên, tướng mạo khôi ngô (oh yeh...), văn võ toàn tài (hí hí).
Triều đình mở khoa thi (thi đêe.. thi đêeee... mại dô mại dô...).
Vân Tiên bèn từ biệt thầy xuống núi đua tài (thầy ở lại duiz dẻz nhen...).
Trên đường đi (ôi vui quá he he...), chàng ra tay nghĩa hiệp đánh tan bọn cướp Phong Lai (chít nè, chít nè.. ), cứu được Kiều Nguyệt Nga.
Hi Tiên!
Nguyệt Nga cảm động, quyết liệt trao tình yêu cho Vân Tiên (moaz..moaz, chụt...chụt).
Nhưng Vân Tiên đã có hôn ước, lại nặng "chí trai" nên ứ thèm (hứ...)
Nguyệt Nga chỉ còn biết họa hình chàng ngày đêm thương nhớ
(ôi nhớ gì như nhớ thằng Tiên...)
Vân Tiên tiếp tục hành trình (1,2,3 ..), gặp và kết bạn với Hớn Minh, một sĩ tử khác (haiz..., trời sinh ta sao còn sinh ngươi).
Vân Tiên không quên về nhà thăm cha mẹ
(chủ yếu lên mạng lướt web cái coi...), rồi cùng tiểu đồng lên đường
Chàng cũng ghé thăm Võ Công người có nhan sắc thuộc vào hàng "lộng lẫy" (đừng coi thường nhau nha bay, ta từng đẹp trai nhất nước này đóa...) cùng hôn thê Võ Thể Loan
(ác phụ tương lai).
Trên đường ứng thí, Vân Tiên còn có thêm người bạn đồng hành là Vương Tử Trực (người vừa đẹp trai vừa hiền lành tốt tính...).
Khi tới kinh đô Vân Tiên gặp 2 gã con nhà "danh gia vọng tộc" là Trịnh Hâm (đại gian ác) và Bùi Kiệm (đại ác dâm).
Thấy Vân Tiên tài cao, Hâm, Kiệm sinh lòng đố kị, ghen ghét (ghét cái thằng Tiên quá điiii .... có cách nào cho nó chết sớm hem...).
Lúc sắp vào trường thi, Vân Tiên nhận được tin mẹ mất, liền bỏ thi trở về quê chịu tang (mẹ ơi, mẹ ơi...đợi con chạy... bộ về viếng mẹ nha oa ... oa...=> rồi chừng nào tới? Haizzz... ) .
Cuối cùng vì đường xá xa xôi, Vân Tiên vừa mệt (hơ hơ... taxi đâu...)
vừa bị đau mắt nặng (bác sĩ đâu... hu hu...), Vân Tiên bị mù cả hai mắt (xin thông báo: tôi bị mù rồi).
Chàng bị Trịnh Hâm nhân cơ hội lừa đẩy xuống sông (sông gì mà hôi dữ vậy nè...).
Nhờ giao long dìu đỡ đưa vào bãi, Vân Tiên được gia đình ông ngư cưu mang (số mình thật thê thảm, đến lúc này mà cũng không lọt được vào gia đình nào giàu nữa, toàn ăn cơm hẩm cơm hiu nhà người, hic hic...).
Tiếp đó, Vân Tiên lại bị cha con Võ Công hãm hại đem bỏ vào hang núi Thương Tòng (hời ơi, gặp nạn gì mà gặp truyền kiếp vậy nè...).
May, được Du thần và ông tiều cứu ra, Vân Tiên gặp lại Hớn Minh ( một thời gian không gặp, sao ốm vậy Minh đệ?)
Hớn Minh: vì xớn xác trừng trị thằng công tử Đặng Sinh ỷ thế làm càn nên em phải bỏ thi, sống lẩn lút trong rừng nên mới trở nên èo uột thế này đó Tiên huynh. Còn huynh, sao còn thảm hơn em thế này? Thương huynh quá Tiên ơi, từ nay em sẽ thay mặt cha mẹ nuôi anh nhoa!
Vân Tiên: (số mình đúng khổ, tới nước non này còn phải chui rúc vào rừng sống với thằng đệ nghèo khổ hu hu....).
Khoa thi năm ấy Tử Trực đỗ thủ khoa , trở lại nhà họ Võ hỏi thăm tin tức Vân Tiên (Tiên ới ời...).
Võ Công ngỏ ý muốn gả Thể Loan
(lấy Loan đi, lấy Loan đi, Loan là số 1...), bị Tử Trực cự tuyệt và mắng thằng vào mặt (không, không bao giờ ta lấy Loan đâu Công ơi...).
Võ Công hổ thẹn sinh bệnh rồi lăn đùng ra chết
Về Kiều Nguyệt Nga, nghe tin Lục Vân Tiên đã chết, nàng cũng thề sẽ thủ tiết suốt đời.
(Tiên chết rồi, chừng nào mới gặp được Tiên 2 hả trời..).
Trịnh Thái sư hỏi nàng cho con trai (Trịnh Hâm) không được, đem lòng thù oán, tâu vua bắt Nguyệt Nga đi cống giặc Ô Qua (he he, tới số rồi Nga ơi...).
Thuyền đi tới biên giới, nàng mang theo bức hình Vân Tiên nhảy xuống sông tự tử.
Phật Bà Quan Âm đưa nàng dạt vào vườn hoa nhà họ Bùi (tránh dưa gặp dừa nha bé!). Bùi Công nhận nàng làm con nuôi , nhưng Bùi Kiệm lại nằng nặc đòi lấy nàng làm vợ (cho anh hun miếng coi Nga em..) . Nguyệt Nga phải trốn khỏi nhà họ Bùi (tránh xa ta ra đồ xấu xí vô lại...)
Nàng vào rừng nương tựa một bà lão dệt vải (cuối cùng ta vẫn sống, oh yeah....)
Lại nói về Lục Vân Tiên, ở với Hớn Minh, được tiên cho thuốc, mắt chàng sáng trở lại . Chàng trở về nhà thăm cha, viếng mộ mẹ (mẹ nhớ phù hộ con thi đậu trạng nguyên, trả thù đời nha mẹ...). Đến khoa thi, chàng đỗ Trạng nguyên thật (he he quân tử trả thù một năm chưa muộn...) và được nhà vua cử đi dẹp giặc Ô Qua (ta đến đây...).
Hớn Minh được tiến cử làm phó tướng ( thực ra là em ở đợ cho anh Tiên thôi hà...).
Đánh tan giặc, Vân Tiên một mình lạc trong rừng và gặp lại Nguyệt Nga
.
Nguyệt Nga: nhớ em không Tiên? Nga nè.
Em đã chờ anh bao nhiêu ngày tháng
Vân Tiên:
=> => => =>
Chàng về triều tâu hết sự tình
(Thượng ơi, anh biết sao hôn, bọn thằng Kiệm và Hâm ác dễ sợ luôn í...).
Hoàng thượng: ờ ờ, anh hiểu, em muốn sao thì làm vậy đi...
Cuối cùng, kẻ gian ác bị trừng trị , người nhân nghĩa được đền đáp (hô hô),
Lục Vân Tiên và Kiều Nguyệt Nga sum vầy hạnh phúc bên nhau
Hết chuyện rồi..... Hẹn gặp lại lần sau nháaa.... .
Trả lờiXóaNguyet Bong at 12/09/2010 07:39 pm comment
haha sáng tạo, sáng tạo. Bái phục ,bái phục cậu đấy. Hình minh hoạ ngộ quá
Trả lờiXóaPaññadiṭṭhi_Tuệ Kiến_Nguyễn Anh Tú at 12/10/2010 12:19 am comment
Hi hi ! Cảm ơn bạn nhé ! Chuyện bạn viết hay lắm ! Dễ làm cho người ta mắc cười đó !
Trả lờiXóasinglestar at 12/10/2010 09:22 am comment
Câu chuyện này rất vui & mắc cười, mấy cái hình thật là ngỗ nghĩnh!!! Chúc bạn luôn vui nhé!!!