Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Nước mắt thanh xuân 9

Ở quán Bar L.T.F, Hân uống say bí tỉ. Trái với lệ thường, hôm nay cô chỉ đi một mình. Đốt hết tháng lương trong một đêm nay, cho dù ngày mai chết đói, cô cũng mặc. Sử dụng tiền bạc không cần mục đích, không cần tính toán, đây mới đích thực là vui hưởng cuộc sống. Nhưng đời người có mấy ai bán mồ hôi nước mắt của mình để mua phút giây hưởng thụ này? Mua cái giây phút hưởng thụ này, chẳng phải thường là cái bọn làm giàu trên mồ hôi nước mắt của kẻ khác hay sao?

Hân sinh ra trong một gia đình nghèo, chưa bao giờ được xài tiền một cách thoải mái. Từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô sống tiết kiệm. Thường trực trên miệng họ luôn là những câu nói kiểu: con nhìn mà xem, người ta làm công nhân trên thành phố cả tháng cũng không kiếm được một triệu, mà nay con đòi cái này mai đòi cái khác, sống phải biết chi tiêu hợp lý, phải “liệu cơm gắp mắm”… Mà cô thì đã đòi hỏi gì, ngoài những tối thiểu của một đứa con gái tuổi ăn tuổi học. Công bằng mà nói, so với nhiều gia đình khác trong thị xã, gia đình cô chưa phải là hộ khó khăn nhất, vì bố mẹ tính luôn cô, chỉ có hai người con. Nhưng chị em cô sống chật vật gấp mấy lần những đứa con trong gia đình ấy. Bố mẹ cô sống tiết kiệm đến mức nghèo hèn; đến cả điện đóm cũng thi thoảng mới bật lên, nhà có ti vi nhưng may ra một tuần chị em cô mới được xem một lần. Hân nhớ cứ hễ trời chụp tối là cả gia đình rải chiếu ra sân, lấy đèn đường làm ánh sáng cho cả nhà ăn cơm, cho chị em cô học bài, cho mẹ ngồi đan áo, cho bố vừa uống trà vừa ngắm trăng. Sống như vậy mười mấy năm, khác với người chị hiền lành an phận, Hân chán ngán đến tận cổ, đôi khi còn có cảm giác oán hận hai người đã sinh ra mình.

Đang mơ màng, Hân nhìn thấy Big Zinny đi tới. Như mọi lần, bên cạnh Big Zinny là Tây Kiều – gã thanh niên có vẻ đẹp lai hút hồn. Cô không nhớ đôi bên đã trao đổi những gì, chỉ lờ mờ nhớ đã cùng Big Zinny và Tây Kiều quậy một đêm ra trò, sau đó chừng như được Big Zinny đưa về, sáng sớm hôm sau cả ba còn cùng nhau thức giấc ở biệt thự của Big Zinny. Mỗi người nằm vạ vật một góc trên sàn nhà, chứng tỏ đêm qua ai nấy đều say không biết trời trăng.


Nếu khó tìm chỗ ở như vậy thì trước mắt cậu cứ dọn về đây, biệt thự này đằng nào cũng bỏ trống, thỉnh thoảng tổ chức tiệc tùng gia đình mình mới dùng đến. Có điều nơi này hơi cách xa trung tâm thành phố vì vậy đi lại có hơi bất tiện.

Big Zinny đề nghị. Thì ra đêm hôm qua Hân có nói với cô ta rằng cô đang ở tạm nhà trọ của người bạn gái, người bạn gái này có bạn trai, những lúc họ cần không gian riêng thì cô chỉ còn cách lang thang ngoài đường, dù là khuya lắc khuya lơ không có nơi nào đi cũng không thể về. Cô đang tìm chỗ ở nhưng nơi có giá thuê rẻ thật không dễ kiếm.

Đừng lo, mình sẽ không đòi tiền đâu, chỉ cần cậu bảo quản mọi thứ ở đây thật tốt là được.

Không ngờ gia đình Big Zinny giàu có thế – Hân thầm nghĩ, dù cô đã từng nghe thiên hạ bàn tán về mức độ ăn chơi không tiếc tiền của cô ta. Hân quen biết Big Zinny thông qua Tây Kiều – giai đoạn anh ta còn chưa cặp kè với Big Zinny. Thời điểm đó, Tây Kiều hay đi chung với một anh bạn trong nhóm của Hân, mọi người còn thường vui miệng ghép đôi cô với anh ta. Nhưng đâu được vài lần, Tây Kiều mất mặt, khi trở lại L.T.F, anh ta đã là người của Big Zinny. Big Zinny có khổ người vĩ đại, mọi người ở trước mặt gọi cô ta là “Zinny” hay “Big Zinny” nhưng xoay lưng đi thì gọi cô là “Bé Bự Zinny” hoặc có kẻ ác miệng hơn thì gọi “Zinny mi nhon”. Bù lại, chàng trai nào kề cận Zinny cũng đẹp, có thể nói là đẹp tựa người mẫu – Tây Kiều cũng là một trong số đó. Đây cũng là một lý do khiến cho đám con gái ở L.T.F càng ghét Big Zinny.

Cậu ngại gì chứ? Zinny rất rộng lượng, cô ấy giúp đỡ bạn bè không bao giờ cần trả ơn.

Tây Kiều vừa cầm vô lăng, vừa chen vào. Hân còn chần chừ bởi cô thiết nghĩ cô với Big Zinny chỉ là chỗ quen sơ, nhận ơn huệ của cô ta thì e ngại lũ bạn sẽ dè bỉu cô bán mình cho bọn nhà giàu (như chúng đối với Tây Kiều). Có điều, “ngựa chết thì xuống đi bộ”, lúc này, cô còn sợ gì hơn là không sống nổi ở thành phố này đến nỗi phải trở về quê, sống những ngày khắc khổ của sinh vật thời tiền sử?

Buổi chiều hôm đó, Hân dọn đến biệt thự của gia đình Big Zinny. Có một nỗi phấn chấn dâng lên trong lòng cô, từ nhỏ đến lớn cô đã mơ được sống ở một nơi khang trang và tiện nghi như thế này. Cô vốn thừa biết, cho dù bản thân chăm chỉ thế nào, với cái nghề làm tóc, cô mãi mãi không thể sở hữu một ngôi nhà rộng rãi ở thành phố chứ đừng nói đến một tòa biệt thự sang trọng. Cơ hội này nhất định sẽ không quay trở lại lần nữa. Nghĩ thế, bước chân Hân càng thêm quyết tâm, đẩy cánh cổng nặng nề so với sức vóc, cô ngẩng đầu nhìn toàn bộ quang cảnh của tòa nhà, cảm nhận vị thế của chủ nhân. Sự sang giàu khiến Hân có đôi chút rợn ngợp, nhưng càng làm tăng thêm độ phấn khích. Cô bước về phía trước, cảm giác rạo rực xen lẫn hồi hộp. Cánh cổng sau lưng khép lại, Hân không ngoái lại nhìn, như cố tình bỏ mất đoạn đời đã qua. Cô không biết, đoạn đời ấy, sau này cho dù muốn tìm lại, cô cũng không còn cơ hội nữa. Sứa Biển, từ từ cô đã quên, từ từ cô đã mất…

* * *

Lương, trông cậu như ăn mày vậy.

Lương đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà cô, bộ dạng tiều tụy của người vừa trải qua chặng đường “thập tử nhất sinh”. Cô vội kéo Lương vào nhà, nấu cho cậu ta ăn tạm tô mì gói. Cậu ta ăn hết sạch, sau đó lăn ra ngủ. Ngủ một mạch từ đầu giờ chiều đến tận khuya. Cô không nỡ đánh thức, cũng không biết làm sao liên lạc với người thân của cậu ta. Cô gọi cho trưởng phòng, bà đến và cùng cô chờ Lương thức dậy. Bà nhìn cô nghi ngờ, có lẽ bà cho rằng việc Lương biết nhà cô mà tìm đến chứng tỏ hai người có mối quan hệ trên đồng nghiệp. Cô chẳng nói gì, trao cho bà ánh nhìn của một người không màng thế sự. Hai con người, một của học thuyết âm mưu, một của chủ nghĩa ẩn cư, khoảng lặng giữa họ dường như kéo dài vô tận. Có điều, ít ra trưởng phòng của cô cũng còn chút lòng trắc ẩn. Bà không lập tức gọi điện cho người nhà của Lương mà để yên cho cậu ngủ. Bà cũng như cô, cho dù không biết điều gì đã diễn ra nhưng cũng nhất lòng tôn trọng tâm tư của chàng trai này. Bà hiểu, khi con người ta mệt mỏi thì cái họ cần chỉ là một giấc ngủ bình yên.

Một người thì yên tĩnh, một người thì lãnh đạm. Tôi nghĩ, hai người rất hợp nhưng sẽ không bao giờ thân nhau. Thế nhưng tại sao cậu ta lại tìm đến em mà không phải bất cứ ai khác?

Trưởng phòng không nhịn nổi, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Cô nghĩ cũng đã đến lúc một lần nói rõ cho bà hiểu những lo lắng của bà, toàn bộ đều do bà tự nghĩ ra, hết sức vô nghĩa.

Là vì như chị nói, em lãnh đạm, em không bao giờ thắc mắc. Cũng như vì sao chị phải cứ lo lắng rằng giữa em với cậu ta có thể phát sinh tình cảm, em chưa bao giờ phải thấy cần có câu trả lời. Nhưng chị cũng nên biết, chị đã suy nghĩ quá nhiều.

Tôi suy nghĩ quá nhiều, ấy là vì tôi không bao giờ hiểu, con người ta sao có thể không tranh thủ cơ hội để đạt được mục đích tiến thân.

Em tưởng như chị luôn nhìn thấu các nhân viên của mình.

Nhìn thấu nhưng không thể không đề phòng. Em nên biết, chúng ta làm việc trong một công ty “gia đình trị”.

Người đàn bà này quả nhiên lúc nào cũng lo lắng địa vị của mình bị lung lay. Bà lo sợ bất cứ một gương mặt trẻ trung xuất sắc nào cũng đang tìm kiếm một cơ hội để vượt mặt bà. Và rõ ràng, trong ý thức của trưởng phòng, Lương là cơ hội đáng mơ ước ấy. Bà đã từng tin cậy cô nhưng rồi cũng chính bà lại nghi ngờ sự chọn lựa của mình. Bà lo sợ rằng cô đã lừa bà, rằng thật ra ẩn sau bề ngoài lãnh đạm, cô cũng có một dã tâm. Thật buồn cười – cô nghĩ.

Tận khuya Lương mới tỉnh dậy, cậu không nói năng gì, gương mặt vẫn bơ phờ mệt mỏi. Trưởng phòng đưa cậu về. Một tuần sau, cậu mới đi làm trở lại. Khi gặp nhau ở công ty, Lương nói với cô:

Xin lỗi đã tự ý đến nhà và làm phiền chị.

Cậu còn tặng cho cô một lẵng hoa hồng, ngỏ ý cảm ơn cô đã tiếp đón cậu. Chàng trai này quả thật khác người, mới hôm qua như phế thải, hôm nay vụt thoát trở thành một chàng trai quý tộc. Chính xác thì, cậu là con người thế nào, Lương?

(Còn tiếp)

7 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 09/26/2010 11:04 pm comment

    Lâu rồi câu truyện này mới quay trở lại. Đọc đến đây..có cảm giác là Lương đã "có ý" với Tịnh Yên thì phải Sáng tác truyện hao tổn năng lượng lắm ! Gởi bạn món điểm tâm để lấy lại năng lượng đã bị hao hụt nhé và thêm một ly trà lipton nhé ! Lâu lâu phải nên thay đổi khẩu vị bạn nhỉ

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 09/28/2010 04:21 pm reply

      Cảm ơn sự động viên của bạn. Mình hy vọng có thể hoàn tất được truyện này, ít nhất là trong năm nay. Càng kéo dài thì e chừng càng viết ko xong

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 09/28/2010 05:24 pm comment

    Mình cũng hy vọng là như vậy ? Không biết nhà Vi Phong có gần trường Đại học Luật không nhỉ ? Còn mình thì...mỗi khi lên thành phố chơi đều ở gần chỗ đó ( mình ở gần chùa Ưu Đàm ) Mà ! Không biết mình dự đoán tình cảm Lương dành cho Tịnh Yên có chính xác không nhỉ ? Mình thì cảm nhận như vậy đấy ! Nếu là sự thật, thì lại thêm một tình tiết thú vị nữa rồi bạn nhỉ Chúc bạn một buổi tối an lành nhé ! Dạo này học chắc là mệt lắm phải không bạn ?

    Trả lờiXóa

  3. Vi Phong at 09/28/2010 06:17 pm reply

    Ko biết bạn muốn nói trường Luật ở q4 hay Bình Triệu? (Hiện mình học ở q4). Nói chung cũng ko phải là gần lắm nhưng ko đến nỗi xa. Mình ko rành đường đi lắm, nhất là những quận xa. Ờ, về câu chuyện thì, tiết lộ có lẽ sẽ ko còn hay nữa. Bạn cứ giữ những cảm nghĩ của mình, dù đúng hay sai thì chỉ cần bạn nghĩ thì câu chuyện coi như cũng có sức hút rồi, bạn nhỉ!

    Trả lờiXóa

  4. Tuệ Tâm1978 at 09/28/2010 07:10 pm comment

    Trường Luật mình nói nằm ở Bình Triệu bạn ạ ! Còn chùa mình nói thì nằm ở đường Kha Vạn Cân, gần ga Bình Triệu. Bạn nói cũng đúng ! Đọc truyện mà biết trước sẽ không còn thú vị, tự tưởng tượng theo suy đoán của mình sẽ thú vị hơn nhiều. Nhưng nói gì thì nói, kết thúc câu truyện có lẽ sẽ không còn là "Nước Mắt Thanh Xuân" phải không bạn ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 09/30/2010 03:25 pm reply

      Ngày xưa mình học ở Bình Triệu, cũng từng đi con đường đó, đi suốt hơn 4 năm nhưng ngôi chùa đó thì mình lại ko biết. Còn câu chuyện thì, với mình, vẫn sẽ là NMTX thôi (trừ phi viết xong mình đã thành lão bà thì có khi phải thay đổi cũng nên ^ ^).

      Xóa

  5. Tuệ Tâm1978 at 09/30/2010 04:01 pm comment

    Có lẽ do bạn không để ý ! Vì Chùa nằm cùng hướng với đường ray xe lửa, phải đi qua đường ray xe lửa thì mới gặp chùa. Từ đầu quốc lộ 13 đi vào khoảng 1000m, chùa này người tới chữa bệnh nhiều lắm và có xem bói nữa NMTX ! Đúng là tuổi trẻ ai cũng phải ít nhất một lần rơi nước mắt. Hôm nay mình tưởng lại có phần mới để xem, cuối cùng...chưa có gì cả

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...