Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Một mối tình si

Chống chỉ định với người ghét “sến”
Và vì vậy, phù hợp với người thích “sến”

Có một cô bé, mười lăm tuổi, thường thích đu mình trên những thanh lan can mỏng manh trong những ngày đầy nắng gió. Tôi nhớ, em thường mặc chiếc váy hai dây màu trắng, rộng thùng thình và dài tận tới mắt cá chân. Gió thổi tung mái tóc và váy áo em vào vùng khí trời mênh mông, nom huyền diệu và xa thẳm. Tôi thường đi học ngang qua nhà em. Ít khi trông thấy em, trừ những ngày trời trở nắng và mang gió đến ngập không gian. Em ngồi lắt lẻo trên thanh lan can, gương mặt thờ ơ, trong trẻo. Hình như em không biết mình đang cách mặt đất rất xa, chỉ một chút sẩy chân là sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí phải đối mặt với tử thần. Em cứ bình thản và vô ưu đến lạ. Em nói em muốn bay. Tôi bảo em chúng ta là con người, chúng ta không có đôi cánh, chúng ta không thể bay giống như loài lông vũ. Nhưng em nói, anh bỏ kính ra đi, anh sẽ thấy sau lưng em có một đôi cánh. Anh mà bỏ kính ra thì chẳng còn nhìn thấy gì đâu. Cô bé ngùi ngẫm suy nghĩ, một lúc nào đó, anh sẽ nhìn thấy em bay. Em tin, đôi cánh thiên sứ có thật trên đời này. Se Sẻ, sao em khờ thế, mười lăm tuổi vẫn còn tin vào những câu chuyện cổ. Tôi cười em, Se Sẻ hóa ra vẫn chỉ là một cô bé con.

Năm tôi gặp em là năm tôi mới bước chân vào đại học. Ở trọ gần nhà em ba tháng thì tôi phát hiện cô bé có sở thích kì quái này. Sau đó, bốn năm đại học, tôi chỉ đi một con đường duy nhất đến trường. Con đường đi ngang qua nhà em – ngôi nhà hướng Đông luôn luôn tắm mình trong ánh nắng. Em nói em thích nắng và gió lắm, nhưng chỉ khi nào chúng đi với nhau, nếu tách riêng ra, em ghét cả hai. Tôi hỏi em tại sao, em bảo vì nắng rất buồn nên cần có gió xua tan nỗi buồn đi. Ngược lại, gió quá vô tình, cần nỗi buồn của nắng làm dịu ấm dòng thổi. Anh nghĩ nắng không buồn đâu, nắng lúc nào cũng rạng rỡ như nụ cười của những người hưởng quá nhiều hạnh phúc; mưa mới buồn Se Sẻ ạ. Mưa là giọt nước mắt của tất cả những thứ tình trong thiên hạ, là giọt sầu của tha nhân. Nếu có ngày em xa người mình yêu dấu, ngày ấy sẽ đầy mưa phải không Se Sẻ? Cô bé vẫn cố chấp, một mực nói rằng nắng buồn hơn mưa. Cái ngày anh phải dấu nước mắt đằng sau nụ cười, anh sẽ hiểu thế nào là nỗi đau. Tôi giật mình. Se Sẻ ơi, cái tuổi em thì biết gì về nỗi đau?


Bốn năm trời tôi ở bên Se Sẻ, nâng niu tâm hồn em như người anh lớn. Những buổi chiều ngồi nhìn mái tóc em tung bay trong gió, bàn chân đong đưa, cái miệng xinh xinh ngâm nga những âm thanh trong trẻo, trìu mến. Tôi đọc thơ Xuân Diệu. Những cung bậc cảm xúc thiêu đốt tim tôi. Em bảo, anh đọc thơ hay quá, phong luôn cho tôi danh hiệu: “Người đọc thơ tình thế kỷ”. Sau này anh đọc thơ cho người con gái anh yêu, chị ấy nhất định sẽ rất cảm động. Se Sẻ, thật ra ngoài em, anh không muốn đọc cho bất cứ cô gái nào nghe, trước đây – bây giờ - và sau này càng không…

Đó là mùa hè năm 1995, Se Sẻ bước vào tuổi mười bảy, vẫn mỏng manh, e ấp như cô bé tuổi mười lăm ngày nào. Thỉnh thoảng em vẫn bước ra lan can, vẫn nói muốn được bay, vẫn nói mình có đôi cánh. Những buổi chiều tôi thôi làm “người đọc thơ tình thế kỷ”, thay vào đó trở thành gia sư của em. Trước tôi chỉ dạy em trai em, bây giờ tôi dạy cả hai chị em. Thật ra từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn có cơ hội được ở gần con chim sẻ nhỏ của tôi. Dù tình cảm của tôi vẫn ở ngưỡng anh trai dành cho em gái, đó vẫn là thứ tình quyến luyến nhất trong đời tôi.

Se Sẻ có vấn đề về khả năng tập trung cho nên kết quả học tập của em rất kém. Tôi nhìn bảng điểm của em, biết cứ thế này thì sẽ không đậu đại học được, vì vậy đã đặc biệt giảng dạy rất nghiêm túc. Suốt một thời gian dài không cùng em nói những chuyện linh tinh ngày trước. Se Sẻ có vẻ không vui, còn bảo tôi không còn là bạn của em, mất luôn cả chút hứng thú học hành buổi đầu. Tôi khổ sở nghĩ cách giúp em học khá hơn, em lại giận hờn tôi vô cứ. Từ ngày trở thành gia sư của em, khoảng cách của tôi và em hình như bị kéo ra xa hơn. Tôi đau thắt lòng trước những buổi chiều không còn nghe thấy tiếng em ngâm nga những giai điệu không lời, không được nghe em gọi tôi là “người đọc thơ tình thế kỷ”, không còn nhìn thấy tia sáng trong mắt em nhìn tôi. Trước mặt tôi chỉ còn là cô học trò dáng điệu uể oải, gương mặt cau có, ánh mặt lạnh câm. Em từ chối học tập, vào năm học mới, bảng điểm vẫn là những con số gây thất vọng đáng sợ… Mẹ em không trách mắng tôi nửa lời, bà bảo, cậu thế là tận lực rồi, nó chịu để cậu dạy đã là kỳ tích. Bà chỉ là mẹ kế của em, bà không bảo được em, cũng không hy vọng gì nhiều ở nơi em. Sau này kiếm cho nó tấm chồng tử tế là được, chuyện học đại học cũng không nhất thiết. Nhưng tôi muốn Se Sẻ học lên cao, muốn em có cơ hội nhìn thấy thế giới này rộng lớn biết chừng nào. Em sẽ hiểu, đôi cánh thiên sứ không có thật nhưng con người vẫn có thể bay, bằng kiến thức, học vấn, tài năng. Em sẽ thôi những ý nghĩ hoang đường. Lớn lên và có thể cùng tôi đón nhận thế giới này, thực sự.

Những ngày mưa…Tôi cầm dù, đứng lặng trong mưa, nhìn lên cửa sổ phòng Se Sẻ. Từ sau ngày có kết quả thi, em giấu mình trong nhà, không gặp gỡ ai, kể cả tôi. Có lẽ năm nay em sẽ ở lại lớp. Trong lòng em hẳn rất buồn. Dưới cơn mưa mùa hạ, lòng tôi cũng buồn rười rượi. Se Sẻ, chắc lúc này em hiểu, mưa bao giờ cũng buồn hơn nắng…

Tôi vào năm cuối đại học, ra sức học hành, tin rằng cái bằng đỏ chắc chắn sẽ nằm trong tay mình. Thời gian này tôi không đi dạy kèm, càng không có cơ hội gặp Se Sẻ. Nhưng ngày nào đi ngang qua nhà em, tôi cũng cố tình đi thật chậm, hướng ánh mắt dõi tìm em. Chờ đợi những ngày ngập tràn nắng gió. Chờ đợi em bước ra ngoài ban công, mơ giấc mơ được bay trên bầu trời rộng lớn này. Cho dù tôi vẫn sợ, cái ngày em tưởng giấc mơ kia là thật, rằng em thực có đôi cánh thiên sứ, em sẽ rời xa thế giới này, rời xa tôi… con chim sẻ nhỏ ngốc nghếch của tôi…

Một ngày nắng gió…Sau này anh còn đọc thơ cho em nghe không? Lần đầu tiên tôi ôm Se Sẻ vào lòng, lần đầu tiên đặt một nụ hôn vào môi em. Nụ hôn đầu đời, với tôi, với em. Sau này làm người yêu của anh, anh chỉ làm “người đọc thơ tình thế kỷ” của một mình em. Không, làm người yêu của em, sau này anh sẽ là “người tình thế kỷ”. Se Sẻ khúc khích cười. Trong lòng tôi, tiếng cười ấy nghe quá chừng hay…

Se Sẻ nghe lời tôi, nhẫn nại học lại một năm. Lớp mười một qua nhanh, lớp mười hai trờ tới… Tôi cũng ra trường, tìm được việc làm trong một công ty lớn, tương lai thoạt trông đã thấy đầy triển vọng. Gia đình Se Sẻ không ngăn cấm chuyện chúng tôi yêu nhau. Tuy rằng xuất thân của tôi từ tỉnh lẻ, gia cảnh tương đối bình thường nhưng bố mẹ Se Sẻ rất vui mừng đón nhận tôi. Họ vốn sợ em với tâm tính bất thường sẽ không có chàng trai nào yêu. Nên thấy tôi, đã là chỗ quen thân, yêu em chân thành thì rất tin tưởng giao con gái của họ cho tôi. Tôi dự định trong đầu, đợi em học xong bậc phổ thông, dù em có ý định học tiếp hay không, tôi vẫn sẽ cầu hôn em. Tôi đã yêu em đủ lâu để nhận ra rằng mình không thể sống thiếu em.

Vẫn là một ngày nắng gió, sau nhiều tháng Se Sẻ nhận bằng tốt nghiệp… chúng tôi ngồi với nhau trên ban công phòng em. Gió thổi tung mái tóc em, những sợi tóc mềm mại bay vương vấn trên gương mặt tôi. Em vẫn mặc váy dài, màu trắng tinh khôi. Em ngả đầu trên cánh tay tôi, tôi ôm gọn em vào lòng. Vuốt mái tóc em, mùi oải hương tinh khiết, dịu ngọt làm tôi say đắm. Tôi thì thầm vào tai em: để anh suốt đời chăm sóc em! Se Sẻ xoay người lại, nhìn tôi có vẻ kinh ngạc. Trong một thoáng, tôi đọc được trong mắt em sự chần chừ. Nhưng em không nhìn tôi lâu, trở lại trong vòng tay tôi và giữ yên lặng. Khi mùa xuân đến…anh sẽ nói với em điều ấy, một lần nữa chứ? Se Sẻ, anh sẽ nói với em cả đời. Chúng tôi hôn nhau, trên ban công đầy nắng và khí trời….con chim sẻ nhỏ ấm áp, trong ngần của tôi…

Một ngày mưa lê thê…Tôi một mình đứng trong mưa, mặc cơ thể ướt đầm, nhìn lên cửa sổ phòng em. Ban công trống trải, tối om….Những thanh lan can oằn mình trong mưa gió, gầy guộc, hư hao…biết rằng…con chim sẻ nhỏ đã bay về trời…

Mùa mưa năm ấy kéo dài lắm, gần như chỉ có duy nhất một ngày nắng. Nắng to, khô khan, xơ xác. Ngày ấy, tôi tiễn em đi xa khỏi cuộc đời tôi, vĩnh viễn. Còn nhớ em từng nói với tôi, cái ngày anh phải dấu nước mắt đằng sau nụ cười, anh sẽ hiểu thế nào là nỗi đau; Se Sẻ, chuỗi ngày còn lại của anh sẽ chỉ sống để hiểu nắng buồn hơn mưa hả em…

Sau khi cậu đi, nó vẫn rất vui vẻ, sinh hoạt cũng bình thường như mọi khi. Nhưng chỉ hôm trước hôm sau, sáng thức dậy, chúng tôi phát hiện ra nó… Nó vẫn thường thích ngồi vắt vẻo trên lan can, bao lần mà có sao… Chỉ là một tai nạn, âu cũng là số phận… cậu đừng quá đau lòng…

Một lúc nào đó, anh sẽ nhìn thấy em bay. Em tin, đôi cánh thiên sứ có thật trên đời này…

Tim tôi quặn đau, nước mắt căng đầy hai hốc mắt.

Anh bỏ kính ra đi, anh sẽ thấy sau lưng em có một đôi cánh…

Tôi run rẩy lấy tay gỡ cặp kính ra khỏi đôi mắt ướt nhòa, ngước nhìn bầu trời xanh xao. Se Sẻ, cho dù em không có đôi cánh, nhưng em là thiên sứ trong lòng anh, tại sao…

Những ngày mưa và những ngày nắng, đan xen, lầm lũi đi qua cuộc đời tôi, kéo dài… thê thiết… Tôi sống vô chừng, từ chối yêu thương, từ chối cuộc đời. Hút thuốc liên tục, uống thuốc an thần mỗi ngày. Nhưng không bao giờ thanh thản, không bao giờ nguôi nuối tiếc, không bao giờ ngừng đau thương…

Chỉ muốn chấm dứt tất cả…

Một năm sau ngày em qua đời. Nắng vàng, gió thổi, mưa rơi… Se Sẻ, có thế nào thì anh cũng buồn… có thế nào thì anh cũng đau… Nếu sống chỉ để mơ được chết cùng nhau, thì Se Sẻ, anh sẽ cùng em bay lượn trên bầu trời này…cùng em mơ giấc mơ ấy, như cái lần em nói với anh, đôi cánh thiên sứ có thật trên đời này, thì đây… em xem…

Tôi nhắm nghiền mắt, hai tay dang rộng….gió thổi tung mái tóc tôi…nắng dát vàng trên cơ thể tôi… Tôi nhìn thấy con chim sẻ nhỏ của tôi, em bay đến, hóa thân thành thiếu nữ tuổi mười lăm, tóc dài bay trong gió, váy trắng trôi hư không… Bàn tay em mềm mại, những ngón tay muốt dài, miên man… Em nâng tôi lên, đôi cánh em trắng trong, vô ngần… chúng tôi cùng bay về phía bầu trời, bầu trời đầy nắng và gió của em….

Se sẻ, đôi cánh thiên sứ có thật trên đời này…

Se Sẻ…

Anh (muốn) tin…


(Hết)


T9/ 2010

3 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 09/12/2010 01:26 pm comment

    Mình thấy truyện có sến đâu ? Hôm nay bạn lại hoá thân làm nam nhi nhá ! Nếu không biết tác giả thật sự nhiều người sẽ nghĩ đây là tâm sự của một chàng trai đấy

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 09/12/2010 01:45 pm reply

      Cá nhân mình thì cảm thấy nó hơi ủy mị tuy thế vì là "tình si" nên ko thể "lý trí" đc. À, mình cũng đã từng dùng thân phận "người nam" để viết truyện (trong truyện Con đường tình yêu ấy) , sau này chắc chắn vẫn dùng. Bởi vì có rất nhiều cung bậc tình cảm mà khi ở vào thân phận phụ nữ rất khó viết ra. Có lẽ vì mình là cô gái khá bảo thủ, cho nên ko khoái lắm nếu cho nhân vật nữ yêu mê mệt một ai đó, nếu có thì tình cảm cũng phải thể hiện có chừng có mực. Có thể một lúc nào, điều này sẽ thay đổi...ko biết trước đc... Hy vọng câu chuyện này ko làm bạn chán!

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 09/12/2010 02:35 pm comment

    Nếu mình mà chán mình đã không bình À ! Chẳng phải mình cũng vừa nói với bạn là hôm nay bạn lại hoa thân làm Nam giới đó sao ? Mình nhớ nội dung câu truyện, nhưng lại quên mất tiêu đề. Ngoại trừ "Nước Mắt Thanh Xuân" là mình luôn nhớ trong đầu; còn lại các câu truyện khác mình chỉ nhớ nội dung mà không nhớ tựa truyện Nói về sự uỷ mị, mình nghĩ nhân vật nam trong "Con đường tình yêu " uỷ mị hơn nhân vật trong câu truyện này, vì tình yêu của anh ta là đơn phương còn nhân vật nam trong câu truyện này lại có một tình yêu đẹp với người mình yêu...Nên việc anh ta cứ nhớ mãi về hình bóng cũ âu cũng là điều bình thường đối với những người nặng tình.

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...