Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010

Tìm lại tình yêu 2

2. Giống như nhiều người trên con phố đông vào giờ tan sở làm, tôi hối hả trở về nhà để rồi chẳng mấy chốc lại lục đục cho buổi làm việc sớm mai. Sống những ngày tháng mà từ đó có thể đọc được những ngày còn lại tiếp theo, tôi cảm thấy sự tồn tại của tôi trên đời này là một sự phí hoài. Tôi đã từng muốn một cái chết trẻ trung và xinh đẹp. Mười tám tuổi, tôi nghĩ đó là con số lý tưởng. Trong đầu tôi vẫn nảy ra một cảnh tưởng thế này, vào cái đêm tôi chọn được cho mình một cái giường thật êm, thật thân quen, thật ấm áp, tôi sẽ ngủ một giấc thật sâu và không bao giờ tỉnh lại nữa. Mọi thứ kết thúc bình yên và ngọt ngào, như khi tôi chào đời, trái tim nào gợn chút bụi trần cay đắng. Nhưng tôi đã bước qua tuổi mười tám, và từ đó đến nay vẫn mỗi sáng thức giấc, luôn luôn phát hiện ra rằng mình vẫn sống sờ sờ, cách mặt đất 1m55 và tất bật đi về như thường lệ. Một ngày như trăm năm.

Trông cậu chẳng bao giờ có dáng vẻ của một cô gái đang yêu cả!

Tôi thường nhớ đến câu nói của Hoài mỗi khi ở bên cạnh Trung và ngắm nhìn anh say sưa trước màn hình vi tính. Tôi chưa bao giờ nói với anh, rằng đôi khi tôi muốn có một giấc ngủ mãi mãi. Anh sẽ nghĩ tôi đang cố làm cho anh chú ý bằng một trò đùa không mấy hài hước. Cũng có thể Trung cho rằng tôi muốn anh phải cầu hôn tôi. Cái ngày đó sẽ đến thôi nhưng trái với suy nghĩ của anh và của mọi người, tôi không chờ đợi, càng không hy vọng. Thế giới của tôi phức tạp hơn Trung tưởng và một người đàn ông thực tế như anh sẽ không bao giờ hiểu nổi. Tôi muốn khóc với ý nghĩ rằng thật ra tôi không yêu anh nhưng lại không có cách nào nói lời chia tay.

Nhà cậu có gen tự tử cho nên vấn đề của cậu không đơn giản, gặp bác sĩ tâm lý nhé!

Khi tôi bước vào năm thứ ba đại học, em trai tôi tự tử. Tôi trở về nhà và ở lì trong căn phòng của nó. Trước đây chưa bao giờ tôi thấy thiếu vắng nó khủng khiếp như vậy, cho dù những năm sinh viên tôi phải sống xa nhà. Tôi đã chọn từng cánh hoa đẹp nhất phủ trên mộ của nó. Tôi khóc đến cạn nước mắt. Nhưng em trai tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Cậu trở nên buồn bã hẳn chính là từ sau cái chết của em trai cậu phải không? Cậu chưa bao giờ kể về câu chuyện đó, và mình tin đó là lý do cậu không thoát ra được.

Hoài rất tốt, là người bạn thật lòng mến thương con người của tôi. Cho dù tôi suốt ngày ủ dột làm cho vạn vật xung quanh mình phải chùng xuống, Hoài cũng không trách móc tôi nửa lời, ngược lại còn cùng tôi hít thở bầu không khí sầu muộn đó. Nhưng những tồn tại sâu thẳm trong lòng tôi, tôi lại không sao chia sẻ được với Hoài. Cho dù tôi rất tin và quý trọng cô ấy.

Mọi người làm sao vậy? Xem mình như là kẻ điên rồi sao?

Tôi không biết nên đùa hay nổi giận thực sự. Tâm lý của tôi hoàn toàn bình thường. Tôi chỉ nhạy cảm hơn người khác một chút, suy nghĩ nhiều hơn người khác một chút và buồn bã hơn người khác một chút. Đó là vấn đề sao? So với hòa bình thế giới, an sinh xã hội, đói nghèo, dịch bệnh… thì vấn đề của tôi tầm thường quá, tầm thường đến mức không xứng đáng để được gọi là “vấn đề”.


Vì cậu luôn tự xem thường cảm xúc của bản thân nên đã không nhận ra chúng có tác động sâu sắc đến cậu như thế này. Đừng cố chấp nữa, gặp bác sĩ đi và tống ra hết tất cả. Họ sẽ chẳng nói với ai đâu, đó là nguyên tắc nghề nghiệp.

Hoài thực lòng quan tâm đến tôi, tôi nghĩ mình không vì mình thì cũng phải vì sự quan tâm này mà cố gắng. Tôi cũng đã 26 tuổi rồi, không thể tiếp tục sống với linh hồn u ám tồn tại trong thẳm sâu con người tôi được nữa. Tôi muốn, dù chỉ một lần, trả lại cho mình niềm vui và sức sống của tuổi thanh xuân. Tôi đã tin, tôi có thể tự mình đấu tranh với “con ma” trong lòng mình. Nhưng tôi đã lầm. Trong cuộc đấu tranh này, tôi đang có nguy cơ thất bại.

3. Em sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý!

Trung ngừng nhìn vào màn hình vi tính trong thoáng giây để nhìn vào đôi mắt tôi như để xác định xem điều anh vừa nghe được là nghiêm túc hay đùa bỡn. Khi nhận ra tôi đang chăm chú đợi dò phản ứng của anh, Trung lại dấu ánh mắt mình vào màn hình 14 inches.

Tại sao em lại đi gặp bác sĩ tâm lý? Lại cô bạn em bày trò hả?

Nếu em không muốn, không ai thuyết phục được em cả!

Tôi thực sự muốn được hàn huyên tâm sự với ai đó, một người ở ngoài cuộc đời tôi, một người không bao giờ tiết lộ những gì đã nghe được. Tôi đã thay đổi quyết định, từ kiên quyết không gặp đến hy vọng ở cuộc gặp gỡ này, sẽ là giây phút tôi tống ra hết mọi cảm xúc hỗn độn trong lòng. Rồi tôi sẽ tiếp tục sống mà không mất một giây phí hoài để tưởng nghĩ về những chuyện đã qua.

Anh nghĩ không cần thiết. Em hoàn toàn bình thường. Cho dù em đúng là hay suy nghĩ lung tung hơn người khác nhưng điều đó chỉ cho thấy em là phụ nữ đích thực. Vả lại sẽ không hay nếu mọi người biết anh có người yêu luôn phải đều đặn gặp bác sĩ tâm lý.

Em muốn được trò chuyện.

Vậy càng không nên gặp mấy tay bác sĩ ấy làm gì. Họ thì sẽ chỉ nghe em kể lể rồi dặn dò em nên tham gia các hoạt động xã hội, hướng mình đến với số đông, cởi mở tấm lòng tự khắc sẽ sống vui vẻ và ý nghĩa hơn. Sao phải trả tiền cho những thứ ai cũng có thể đoán được đấy? Nếu muốn trò chuyện thì tìm người yêu của em đây này. Hay là em không tin anh?

Anh ngoài hiểu “cô vợ” vi tính của anh ra thì có thể hiểu được ai? – Tôi thầm nghĩ trong lòng, muốn nói ra lời nhưng không hiểu sao tôi lại chỉ gật gù:

Có lẽ anh nói đúng, nếu người yêu của em cũng không hiểu được em thì một tay bác sĩ xa lạ liệu có thể hiểu được gì.

Đừng làm mọi thứ trở nên rắc rối. Mọi thứ đều ổn như trước giờ vẫn thế!

Trung nắm nhẹ bàn tay tôi. Tôi chẳng cảm thấy chút hơi ấm nào trong cái nắm tay tưởng chừng để động viên đó. Anh nhìn tôi như thể nhìn một con vật cưng đã biết nghe lời trở lại đúng vị trí của mình. Tôi nhìn anh, mỉm cười, lạnh lẽo.

(Còn tiếp)

2 nhận xét:


  1. Panda Tũn at 08/20/2010 06:22 pm comment

    Mình rất thích những câu chuyện của bạn viết. Thích cả văn phong nữa. Trong câu chuyện này, mình thấy thấp thoáng có mình trong đó. cảm ơn bạn nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 08/21/2010 08:14 pm reply

      Rất vui vì bạn đã ghé thăm, đọc truyện và để lại lời chia sẻ. Đối với mình, đó là sự khích lệ

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...