Thứ Tư, 1 tháng 9, 2010

Thịt nát xương tan 1

Tôi nghĩ, mấy năm nay người có thể làm trái tim tôi rung động trở lại là chàng trai mang tên Anh Kiệt, cho dù trong quá khứ anh ta không thể là mẫu đàn ông tôi để mắt tới. Anh Kiệt là người làm của tôi. Vì nhiều lý do cộng với thân phận khác biệt, tôi không thể thừa nhận với chính mình là tôi thích anh ta. Nhưng mấy năm nay, tình cảm ấy vẫn nhẹ nhàng bao phủ trái tim tôi. Tôi mong điều này mãi không thay đổi, và chúng tôi có thể sống bình yên bên nhau, trong thân phận của mỗi người.

Tôi đã từng là một diễn viên rất nổi tiếng, khoảng hơn mười mấy năm về trước. Khán giả hôm mộ, đạo diễn o bế, báo chí săn đuổi. Tất cả những hào quang đó từng là sự kiêu ngạo của tôi. Nhưng trải qua một số việc, tôi nhận ra sự nổi tiếng là con dao hai lưỡi. Cuối cùng tôi không chịu nổi những vết thương do nó gây ra, đành rời bỏ thế giới đầy màu sắc ấy. Đến hôm nay người đời liệt tôi vào hàng ngôi sao vang bóng một thời. Tôi biết mình vẫn còn đủ sức hút, có thể tạo ra những cơn sóng lớn nếu muốn. Nhưng tuổi trẻ đã qua đi, những ham muốn cũng qua đi. Tôi rất bằng lòng sống một cuộc đời thanh đạm.

Thật ra cũng không thể cho rằng tôi đang sống một cuộc đời thanh đạm. Người đàn ông đang bảo bọc tôi là một thương nhân giàu có và đầy quyền lực. Sống với một người đàn ông như vậy, những thứ tôi có là những thứ người khác cả đời ao ước cũng không dễ có được. Nhưng cũng có rất nhiều thứ, người khác có thể đơn giản sở hữu, mà tôi lại không. Ví như tình yêu. Tôi không yêu Vương. Trước sau tôi chỉ bị anh làm cho cảm động, sống với anh vì sự cảm động ấy, cũng vì tôi không còn sự chọn lựa nào khác tốt hơn. Tuy Vương đã có vợ, sau tôi còn cặp kè những bóng hồng khác, tôi vẫn hiểu vị trí của tôi trong trái tim anh không ai có thể thay thế. Anh có thể bỏ vợ, nếu tôi muốn. Anh có thể dừng những chuyến phưu lưu, nếu tôi yêu cầu. Nhưng tôi không muốn anh vì tôi làm thêm bất cứ điều gì. Tôi chỉ cần ở trong vòng tay an toàn của anh, trong thân phận một người tình. Với tôi, thế là đủ.


Chàng trai Anh Kiệt do Vương mang đến, sau khi tôi bị tai nạn xe khiến cho bản thân không còn dám ngồi trước vô lăng. Đợt ấy Vương bị một phen hoảng sợ. Sau đó bắt buộc tôi đi đâu cũng phải sử dụng tài xế. Lần đầu tiên gặp Anh Kiệt, chính tôi cũng bị một phen hoảng loạn. Gần nửa khuôn mặt bên trái của anh ta bị tàn phá khủng khiếp làm thành một vết sẹo khổng lồ dữ tợn. Tôi trách Vương mang con người như thế đến cho tôi, làm sao tôi có thể cùng anh ta đi đến các nơi trong thành phố. Nhưng Vương nói Anh Kiệt là một người đáng tin cậy, vết sẹo trên gương mặt anh ta chỉ là tàn tích cơ thể, bù lại tâm hồn anh ta rất trong sạch. Một người có tâm hồn trong sạch mới có thể được Vương tin tưởng giao phó trách nhiệm chăm sóc tôi. Tôi bật cười, bởi vì tôi đâu phải một đứa trẻ và vì làm sao người ta có thể biết được tâm hồn một con người có trong sạch hay không khi chẳng ai dại dột tự đi phơi bày cái xấu của chính mình. Nhưng không hiểu sao trong vấn đề này Vương đặc biệt kiên quyết, khiến tôi bất mãn trong một thời gian không thèm đi ra khỏi nhà. Dù vậy, Vương cũng vẫn không chịu nhượng bộ, cuối cùng tôi chỉ còn biết yêu cầu Anh Kiệt nuôi tóc dài để che nửa gương mặt sẹo của anh ta. Anh Kiệt không nói gì, trầm tĩnh làm theo. Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ đến một ngày sa thải anh ta, khi sự kiên quyết của Vương đã giảm xuống và anh cũng không còn quan tâm nhiều đến vấn đề này.

Tôi thừa nhận mình thuộc loại phụ nữ dễ bị xúc động bởi cái đẹp bên ngoài. Bởi tôi vốn sinh ra đã xinh đẹp, đối với dung nhan tôi thực sự rất coi trọng. Khi còn là diễn viên, mỗi ngày tôi đều dùng một khoảng thời gian không nhỏ cho việc chăm sóc sắc đẹp, còn luôn ăn mặc rất điệu đàng, sang trọng. Thật ra cũng không còn cách nào khác bởi là diễn viên, tôi chịu áp lực từ việc giữ gìn hình tượng. Điều đó buộc tôi lúc nào cũng phải xuất hiện trong tư thế thật hoàn hảo, không thể có một lỗi nhỏ nào trong cách ăn mặc, điểm trang hay cử chỉ. Từ ngày rời khỏi đấu trường nghệ thuật, không còn bị thiên hạ soi mói đời tư, sinh hoạt sống của tôi cũng thay đổi, duy có thói quen tô điểm dung nhan thì tôi không từ bỏ được. Vương nói lúc nào trông tôi cũng lộng lẫy, kể cả khi nằm uể oải trên giường. Tôi giống như bảo vật quốc gia khiến anh không dám động vào. Tôi biết chính vì trong lòng anh, tôi là bảo vật quốc gia cho nên tôi mới có thể có được cuộc sống vương giả như hiện nay. Chúng tôi rất giống nhau, đều say đắm nhan sắc, cho dù phải vì nó mà thịt nát xương tan.

(Còn tiếp)

2 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 09/01/2010 02:02 pm comment

    Tựa truyện sao mà ấn tượng thế! . Đề tài lần này có vẻ hơi phá cách so với mấy câu truyện trước thì phải ? Mới nghe tên tiêu đề thôi là đã muốn đọc rồi. Nãy giờ mình bận lo trả lời mấy tin nhắn,đến giờ mới có thể đọc câu truyện này đấy ! Nhưng thôi để mình bù cho mấy cây kẹo hồ lô nhé ! Đặc sản Hồng Kông đấy .Hổng biết có ngon hông ? Mà phim nào cũng thấy xuất hiện Lớn rồi ! Nhưng ăn kẹo chắc không bị cười đâu bạn nhỉ !

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 09/01/2010 05:03 pm reply

      Truyện này mình mới bắt đầu viết, nói chung là khá khác so với những gì mình viết trước đây. Hy vọng là ko rơi vào tình trạng "giữa đường gãy gánh".

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...