Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Trên đời này làm gì có tình yêu

Đồng hồ reng liên tục, tôi lồm cồm bò dậy. 10 giờ tối. Đầu nhức như búa bổ, tôi lê mình ra ngoài nhà tắm. Xối nước ào ạt, chút ngái ngủ còn lại tan biến, giờ đến lúc vỗ về cho cái bụng. Lục tìm ly mì ăn liền lẫn đâu đó trong gian phòng 20 mét vuông, chỉ vài phút tôi đã có được một món ngon trong thiên hạ. Húp hết những giọt cuối cùng, thuận tay vứt thẳng cái ly không ra ngoài cửa sổ. Thế là xong. 23 giờ, tôi ngồi vào bàn vi tính, không quên phì phèo điếu thuốc trên miệng. Từ hai năm nay tôi đã sống như thế này. Làm thu ngân trong một quán cà phê từ 7 giờ sáng đến 4 giờ chiều, về nhà tranh thủ ngủ đến 10 giờ tối, một tiếng sau thì ngồi vào bàn vi tính viết lách, viết đến 4 giờ sáng, sau đó tiếp tục giấc ngủ còn dở dang của tối hôm trước. Chu trình này gần như luôn luôn được lặp lại vào hôm sau, trừ những hôm phải đi mua sắm hay chẳng tìm được chút cảm hứng nào. Sống như vậy trong hai năm nhưng nếu nói về sự vô trách nhiệm thì có lẽ phải tính từ năm 23 tuổi đến nay, nghĩa là đã được 7 năm. 7 năm trôi dạt không mục đích. Đối với một người phụ nữ mà nói, đây quả là khoảng thời gian không nhỏ.

Trước năm 23 tuổi, tôi sống ở quê. Sau đó, tôi ra Hà Nội, ăn nhờ ở đậu một người họ hàng xa. Được chừng một năm thì tôi lại quay về miền Nam, sinh sống tại Sài Gòn. Thường nhảy việc và đổi chỗ ở liên tục cho đến khi tìm được căn phòng 20 mét vuông này, hơn hai năm nay đã có vẻ an cư lạc nghiệp. Tôi không có sở thích gì đặc biệt ngoài viết lách, tuy thế không bao giờ nuôi ý định trở thành cây viết chuyên nghiệp. Có điều tôi có thói quen in những câu chuyện của mình, đóng thành tập và mang theo bên cạnh, lúc rỗi rãi có thể lấy ra xem. Bởi tôi nghĩ trên đời này không có ai vì tôi mà sáng tác, nghĩa là không có câu chuyện nào viết ra để dành cho tôi. Vì vậy cho dù có hay thế nào cũng chỉ là câu chuyện của người khác, cảm xúc của người khác, cuộc đời của người khác. Tôi không thể khẳng định được bản thân qua đấy. Chỉ có những gì do tôi tự viết ra mới cho thấy giá trị của tôi, hình hài của tôi. Tình cờ tập truyện này lọt vào tay một ông nhà giàu, ông ta đọc và ngỏ ý muốn mua. Ban đầu tôi không hiểu ý ông ta. Sau mới biết ông ta có cô con gái suốt ngày mơ mộng trở thành nhà văn nhưng không có tài viết lách, cho dù ông ta có tiền cũng không dám xuất xưởng tác phẩm của cô con gái. Từ đó, tôi trở thành kẻ viết thuê. Từ đó, con gái ông ta có danh và tôi có được cuộc sống tương đối thoải mái hơn trước. Cho dù tôi không coi trọng bất cứ thứ gì trên đời thì trong hằng hà sa số những thứ vô nghĩa, tôi vẫn chọn tiền là thứ có giá trị theo đuổi nhất.

Kế bên có ai đó vừa dọn đến, mới ba ngày nhưng khuya nào cũng bật nhạc inh ỏi. Tôi rất bực mình. Âm thanh là thứ tối kỵ với tôi khi tôi cần sáng tác. Tôi chọn căn phòng nhỏ này vì môi trường xung quanh rất yên tĩnh, không bao giờ bị ai dòm ngó hay làm phiền. Nhưng hàng xóm mới chuyển đến có vẻ là người ưa sự náo nhiệt. Lần này không nhịn nữa, tôi đập tay vào cửa và gào lên:


Này, ra đây…

Một gương mặt hiền lành lấp ló sau cánh cửa. Đôi mắt tròn xoe, ướt át nhìn tôi.

Ơ, chị…

Tôi nhận ra con bé Diệp - con một người hàng xóm ở quê tôi ngày trước. Nó mừng rỡ kéo tôi vào nhà, nhanh nhảu tắt nhạc và huyên thuyên với tôi đủ thứ chuyện. Thì ra nó lên thành phố học, mới tốt nghiệp, tìm được việc làm ở gần đây nên thuê chỗ này ở, nhưng vì không gian quá yên tĩnh, nó lại không quen ở một mình nên bật nhạc nhằm xua đuổi tà ma. Tôi bảo nó nếu nó tiếp tục làm như vậy thì chính nó sẽ trở thành một con ma. Tôi vẫn phì phèo điếu thuốc trên miệng, nhìn nó hờ hững.

Chị thay đổi nhiều quá!

Già đi hả?

Không, dung mạo chị vẫn như xưa. Nhưng, chị đã khác trước nhiều...

Tôi nhìn thấy trong mắt nó ánh nên nỗi xúc động. Biết nói gì về ánh mắt nó nhỉ? Tôi cảm thấy có thể vì một con người có ánh nhìn này mà đánh đổi quãng đời còn lại …trong tù. Bởi vì trong thoáng giây, tôi chỉ có một ý nghĩ là làm sao cho con người ấy không bao giờ có thể nhìn tôi với đôi mắt như vậy lần nữa. Và chỉ có người chết thì mới nhắm mắt vĩnh viễn.

Sau ngày bác mất, không thấy chị trở về quê? Bặt tin chị, nhiều người tưởng chị đã…

Tao đã chết rồi, thật đấy…

Tôi quay lại phòng tôi. Đêm nay chẳng thể viết được gì. Cho dù có thức trắng cả đêm…

* * *

Năm tôi 23 tuổi, có ba việc xảy ra làm đảo lộn toàn bộ cuộc đời tôi. Thứ nhất – là việc có chết tôi cũng không quên, người đàn ông mà tôi hết lòng yêu thương, sau khi làm đám hỏi với tôi, một tháng sau, trở thành chồng của cô bạn thân nhất của tôi. Trước đó một tuần, anh ta gián tiếp làm tôi sảy thai. Bác sĩ bảo, sau này tôi rất khó có con. Đây là việc thứ hai, cũng là việc đau lòng hơn cả. Thứ ba, là sự việc khiến tôi suốt đời ân hận - cái chết của bố tôi, vì quá xấu hổ và phẫn uất. Anh trai tôi sau đó cũng không muốn nhìn thấy mặt tôi. Vì vậy suốt 7 năm qua, tôi chưa bao giờ gọi một cú điện thoại hay gửi một lá thư về quê. Sống như đã chết, đó là cách duy nhất tôi biết để còn đủ sức tồn tại trên mặt đất này.

Phòng chị bừa bộn quá, để em dọn dẹp dùm chị!

Con bé Diệp lại lân la sang phòng tôi, mau mắn giúp tôi giải quyết tất cả những bẩn thỉu tồn đọng trong căn phòng này. Tôi để yên cho nó làm, vì cũng chẳng ngăn nó được. Mất một ngày chủ nhật, căn phòng cuối cùng cũng trở nên gọn gàng, ngăn nắp. Buổi chiều tôi về, nhìn ngắm khá ưng ý. Tôi quyết định hôm nay không viết gì cả, mời con bé đi ăn một bữa. Chung quy cũng lâu tôi không ăn uống gì đàng hoàng, tự nhiên thèm nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn.

Chị lại hút thuốc à?

Tôi nghiện thuốc lá, ngay cả trong thời gian làm việc ở quán cà phê, thỉnh thoảng tôi cũng phải chạy ra ngoài rít lấy một hơi thuốc, dù sau đó phải phiền phức súc miệng và xịt nước hoa khắp người. Hút thuốc lá khiến tôi có cảm giác được trút bầu tâm sự, dù rằng tôi vẫn ghét cái cơ thể ám đầy mùi khói thuốc của mình (lý do mà tôi đi đâu cũng xách theo chai nước hoa, xịt khắp người, bất chấp nó có thể tạo ra một thứ mùi quái dị).

Ngày xưa chị rất sạch sẽ và dịu dàng.

Diệp vừa ăn vừa nói, cố tình không nhìn vào mắt tôi. Tôi cười, rít thêm một hơi thuốc.

Bây giờ không dịu dàng và sạch sẽ sao? Chị mày còn phong độ lắm đấy, nếu thích thì khối thằng đàn ông chết.

Xinh đẹp nhưng tiều tụy và khắc nghiệt. Vẻ đẹp đó khiến người ta sợ.

Tôi dụi điếu thuốc đang hút dở, không muốn bàn luận thêm với nó về nhan sắc của tôi. Câu chuyện này mà cứ cà kê, thể nào tôi cũng khó chịu bỏ đi. Nhìn thức ăn đầy màu sắc trước bàn, tự nhiên tôi lại không muốn ăn. Nhớ mấy ly mì ăn liền. Hóa ra đã quen với những thứ đạm bạc, đối diện với những thứ ngon mắt màu mỡ thế nào cũng nuốt không vô.

Diệp kể, công việc của nó tốt lắm. Mới đi làm đã được sếp trọng dụng. Sắp tới có chuyến công tác nước ngoài cũng được cho đi theo cùng đoàn. Tôi hỏi sếp nó bao nhiêu tuổi. Nó nói gần năm mươi nhưng rất phong độ, dịu dàng. Ánh mắt nó sáng long lanh khi kể về vị sếp mới. Tôi chột dạ.

Em thích ông ta à?

Chị nghĩ đi đâu vậy. Sếp em có vợ con rồi. Ông ấy là người đàng hoàng, rất coi trọng gia đình.

Đừng chơi với lửa.

Tôi chốt hạ câu cuối cùng, nhìn nó trừng trừng. Rồi ép bản thân mình ăn hết các món ngon trên bàn. Đã tốn tiền (tiền từ công sức mồ hôi), sao phải hoang phí?

* * *

Thêm vài truyện nữa thì có thể xuất bản thêm một tập truyện ngắn. Cô càng viết càng lên tay nhỉ?

Ông nhà giàu ngồi trước mặt tôi, vừa đọc bản thảo vừa hí hửng nghĩ đến những bước đi sắp tới. Suốt hai năm làm kẻ viết thuê, tôi có được một số tiền khơ khớ trong tài khoản; còn con gái ông ta có một giấc mộng đã phần nào thành hiện thực; xã hội như vậy có được “một cây viết trẻ dám dấn thân trên con đường văn chương vốn cô đơn và nhiều nỗi buồn” – như tờ báo nào đó đã không ngừng lăng xê. Và tất nhiên, chúng ta cũng có được một ông bố vô cùng vui sướng, mãn nguyện khi đã giúp được con gái đạt thành sở nguyện. Chẳng ai mất mát gì cả, nhưng xem ra vẫn có người không vui.

Chị có bao giờ muốn bước ra ánh sáng, muốn tất cả những lời khen kia thuộc về chị, mà không phải thuộc về tôi?

Không.

Tại sao? Tôi mà viết được như chị thì tôi chắc chắn không làm cái việc như chị đã làm. Viết thuê để kiếm những đồng tiền mà hình như chính chị cũng không buồn sử dụng?

Cuộc đời không đơn giản như cô nghĩ, cô bé à! Những cuốn sách kia vì đâu mà có, những lời khen kia từ đâu mà có? Đành rằng là tôi viết ra nhưng không có tiền của bố cô thì cũng sẽ chẳng có cái gì cả. Cô đừng có cái suy nghĩ thứ cô đang có hiện giờ là của tôi. Không, có cô thì mới có tất cả những thứ này. Không có cô thì dù có đến mười tôi cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Cho nên cô hãy vui vẻ và tận hưởng giấc mộng của cô đi. So với rất nhiều người đã từng nằm mộng, ít ra cô đã có cơ hội thực hiện giấc mơ của mình. Đừng bận tâm đến tôi. Tôi chỉ là một kẻ làm thuê. Từ bao giờ mà người chủ phải quan tâm quá nhiều đến cảm xúc của kẻ làm thuê?

Tôi biết có nói gì thì cuối cùng cô ta cũng không vui. Cô ta còn tự đặt bút danh cho mình là Ảo Ảo. Sự tự thức trong nhân tâm đó là một thái độ đầy tự trọng của cô ta trước văn chương. Tôi nghĩ cô ta khờ quá, cô ta vốn được tôi đồng tình thì cần gì đày ải tâm hồn giãy giụa giữa sự thật và những điều giả dối. Xã hội này còn đầy nhóc những kẻ sống bằng cái ảo, cái hư danh; họ chẳng phải vẫn ngày đêm vui sướng?

* * *

Chị, em bị đuổi việc rồi.

Diệp khóc nức nở. Tôi hỏi có chuyện gì cũng không trả lời nổi. Công việc đó quan trọng đến mức phải đau khổ thế này sao? Tôi thường nghe mọi người nói không sống nổi nếu thiếu người này, người kia; ít ai bảo không sống được nếu mất công việc này, công việc kia. Nhưng vẫn thấy người ta bỏ cái người mà người ta nghĩ không thể không có bên cạnh; chứ ít ai lại bỏ cái công việc mà họ cho rằng có như không. Nhìn theo góc độ này thì mất việc quả là đau khổ thật. Tôi vỗ vỗ vai Diệp, nói vài câu vu vơ an ủi.

Trời đất rộng thế này, em lại có học vấn, sợ gì không kiếm được việc khác.

Nhưng Diệp cứ khóc mãi. Tôi vớ lấy điếu thuốc, châm lửa, im lặng ngồi nhả những vòng khói quanh co…

Mấy hôm sau tôi mới nghe Diệp kể, vợ của sếp đến tận bàn làm việc của nó đặt lá đơn sa thải trước mặt nó. Bà ta rất giận dữ, còn nói ra những từ ngữ không hay ho gì. Nó vừa sợ vừa nhục. Vì lý do này mà không ngừng khóc lóc.

Giữa em và ông ta đã xảy ra việc gì?

Diệp lẩn tránh câu hỏi của tôi. Tôi lặp lại, cuối cùng nó lí nhí nói:

Em yêu ông ấy.

À, thì ra thế…

Tôi cũng đoán được, nhất là khi nhìn thấy Diệp mang về bao nhiêu tặng vật sau chuyến công tác nước ngoài dạo nọ. Một cô gái trẻ như nó ở cái thành phố này, muốn ngay lập tức có được cuộc sống như trong mơ, thì còn cách nào nhanh hơn là thiết lập cái gọi là “tình yêu” với một người đàn ông trung niên giàu có?!

Chị đừng nghĩ xấu về em. Em yêu ông ấy thật mà. Ông ấy cũng yêu em, nói cần em như cây cần nước và muốn chăm sóc cho em. Nhưng em không muốn trở thành kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác, vì vậy em đã từ chối. Em thậm chí đã định xin nghỉ nhưng mà ông bảo em cứ ở lại, cho dù không thể làm người yêu của nhau thì ông vẫn muốn được quan tâm em như một người thân trong gia đình. Em không nỡ xa ông nên đã ở lại. Nhưng chị hãy tin em, giữa em và sếp không xảy ra chuyện gì, là do vợ ông đã hiểu lầm thôi…

Nói rồi, Diệp lại khóc. Tôi nghĩ, không xảy ra chuyện là tốt. Nhưng không xảy ra chuyện chẳng phải vì tình cảm ông ta dành cho em thanh cao gì cho cam, cả em nữa, tưởng rằng sẽ giữ mình mãi được sao?! Bà vợ ông ta mà không ra tay sớm thì hôm nay em không chỉ khóc đâu Diệp. Bà ta đã cứu đời em đấy!

Tôi nhả những suy nghĩ trong lòng ra thành từng cụm khói thuốc, khói thuốc bay lên không trung rồi từ từ tan biến, loãng vào hư vô…

* * *

Chị, chị biết Ảo Ảo không? Em được tặng một cuốn sách của cô ta. Em đọc thì nghĩ tới chị. Em nghĩ chị nên đọc. Đôi khi văn chương giúp khai sáng tâm hồn người.

Tôi gật gù, cười khảy.

À, thế cô ta tặng sách cho em à, hai người quen nhau ư?

Ảo Ảo là con gái của sếp em. Ông ấy yêu thương cô con gái này lắm, nếu không có sự hỗ trợ của người cha, Ảo Ảo không có đủ niềm tin đến với văn chương. Cho nên em mới nói với chị, sếp em coi trọng gia đình lắm. Ông không bao giờ muốn bỏ vợ cho dù bà ấy từng làm chuyện có lỗi với ông. Nhưng ở với người vợ mình không còn tin, còn yêu, ông thực sự rất cô đơn. Sự xuất hiện của em đã sưởi ấm trái tim của ông. Em cho rằng, trong chuyện tình cảm này, ông còn đau khổ hơn cả em. Hẳn bây giờ ông đang buồn lắm!

Thế gian có những sự ngẫu nhiên đến kỳ lạ. Tôi nằm ngửa ra sàn nhà, nghe Diệp nhắc nhớ tình yêu với vị sếp đáng kính, chợt thấy ngao ngán một kiếp con người…

 * * *

Lần hẹn gặp đưa bản thảo này, tôi cố tình trang điểm và ăn mặc thật đẹp. 7 năm nay tôi mới ra đường với dáng vẻ của một phụ nữ đích thực. 7 năm mới một lần chủ định lấy lại sức hấp dẫn đầy nữ tính của mình. Tất nhiên, cho dù trang điểm lộng lẫy thế nào, sự từng trải của một phụ nữ 30 tuổi cũng không thể che giấu được. Nhưng cũng chính sự từng trải càng tô điểm cho nhan sắc của tôi thêm sâu sắc, dịu dàng. Tin rằng, ở tuổi đôi mươi, tôi chưa từng có được vẻ đẹp hiện giờ.

Hôm nay trông cô khác quá!

Lần đầu tiên ông nhà giàu không nhìn vào xấp bản thảo của tôi mà nhìn vào từng đường nét trên gương mặt và cơ thể tôi. Tôi không cần giả bộ gì cả, nói với ông ta ở tuổi ba mươi, tôi không còn chịu đựng được sự cô đơn, tôi cần có một người đàn ông bên cạnh. Cho nên tôi phải tích cực sửa đổi hình ảnh của bản thân, hy vọng có thể được một người đàn ông tốt để mắt tới. Chỉ đáng thất vọng là đàn ông Việt Nam kết hôn sớm quá, thành ra ở tuổi tôi tìm đối tượng đơn thân gần như là không thể, cho dù có thể thì những người đàn ông này cũng dứt khoát thích những cô mười tám, đôi mươi hơn tôi. Tôi còn nhỏ vài giọt nước mắt, nói thêm rằng hối hận vì để tuổi xuân trôi qua phí phạm, nếu trời định đến phút cuối tôi chỉ có thể làm nhân tình, thì tôi hy vọng tìm được người đàn ông tử tế, có thể yêu tôi và vợ anh ta công bằng như nhau; ngoài ra tôi không dám đòi hỏi gì.

Em đừng quá xúc động.

Ông ta nắm lấy bàn tay tôi. Tôi có ý rụt về ra chiều e thẹn nhưng ông ta cố tình nắm chặt lại. Còn nhẹ nhàng đặt nốt bàn tay còn lại lên, cử chỉ hết sức dịu dàng.

Tôi hiểu, cuộc sống của một người phụ nữ chỉ có một mình như em ở cái thành phố này thật không dễ dàng gì. Em xem, nhìn vào ai cũng bảo tôi là người đàn ông thành đạt hạnh phúc. Họ đâu biết, tôi cô đơn lắm. Nhất là mỗi khi về nhà phải đối diện với người vợ mà từ lâu mình không còn yêu thương. Nếu không vì con cái, có lẽ tôi đã sớm dứt áo ra đi. Tôi cũng từng tự hỏi, con người có bao nhiêu lần cơ hội làm người đâu, chẳng lẽ để đến trước khi chết, mới hối hận vì không có một tình yêu lớn trong đời sao? Tôi nói em nghe, xung quanh tôi không thiếu các cô gái trẻ đẹp, nhưng tôi nghĩ đến với nhau vì ham muốn nhất thời, ham muốn ấy hết thì đôi bên cũng rơi vào cảnh làm khổ lẫn nhau, thế có khác gì cái tình cảnh gia đình tôi đang chịu đựng. Tôi muốn một cái gì sâu sắc hơn, một người đàn bà gắn bó với tôi vì tình yêu. Cho nên nếu cái em đang tìm kiếm cũng là tình yêu, tôi mong em cho tôi cơ hội, cho chúng ta cơ hội, được không?

Diệp, em nghe thấy chưa, em nhìn thấy chưa?

Trên đời này làm gì có tình yêu.

(Hết)

T9/2010

6 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 09/16/2010 07:30 pm comment

    Lần đầu tiên mình được nghe một người nói đàn ông Việt Nam kết hôn sớm đấy ! Mà mình cũng nhận thấy họ lấy vợ sớm thật. Trong mắt mình, ngoài 30 tuổi lập gia đình mới thật sự vững trải Trên đời này làm gì có tình yêu ? Một câu nói thể hiện nhân vật chính đã hoàn toàn không có niềm tin vào đàn ông. Nhưng mình nghĩ tình yêu đâu nhất thiết phải là tình trai gái. Nếu ta tìm tình yêu nơi người khác phái, ta rất dễ rất vọng. Thế nên, hãy trãi lòng qua những đoá hoa, những công việc mà mình yêu thích thì "tình yêu" vẫn luôn hiện hữu bên cạnh Nhân vật chính chẳng phải đang có tình yêu đối với văn chương đó sao ? Nếu cô nhận ra văn chương chính là tình yêu của mình, thì cô sẽ không thả nỗi đời mình qua khói thuốc và lấy tiền làm giá trị đeo đuổi..

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 09/16/2010 07:45 pm reply

      Ờ, thật ra mình ko có ý khoanh vùng rằng nv tôi ko tin vào đàn ông. Chính xác thì cô ta ko tin vào cái gì cả, chọn lựa tiền làm giá trị theo đuổi là chọn trong số những thứ cũng vô nghĩa như nó - vì cô ta hoàn toàn thất vọng với tình người - tình đời. Ở đây mình cũng ko nhìn vấn đề tình yêu theo hướng rộng lớn, mà chỉ muốn tạo ra một lát cắt cuộc sống, về sự dối lừa và sự đổ vỡ niềm tin. Ko tìm cách lý giải cũng như triết lý gì, mình cứ phô bày tâm trạng nhân vật thế thôi. Rồi chung cuộc sẽ thế nào, những niềm tin mất mát sẽ đi về đâu...thì mặc người đọc muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

      Xóa

  2. nguyenngoc at 01/19/2011 05:12 pm comment

    Tình yêu chỉ đến với những người biết trân trọng và đón nhận nó. Vì thế hãy mở rộng lòng hơn, cuộc sống sẽ thú vị hơn đó bạn..

    Trả lờiXóa

  3. The dark at 01/22/2011 09:31 am comment [hidden]

    Lâu lâu The dark lại đọc lại truyện của Vi Phong. Đây là truyện mà The dark thích nhất. Chắc đoạn này là tuyên ngôn của Vi Phong :"Bởi tôi nghĩ trên đời này không có ai vì tôi mà sáng tác....... Chỉ có những gì do tôi tự viết ra mới cho thấy giá trị của tôi, hình hài của tôi" Hi, nhưng mà Vi Phong biết không? Nhân vật tôi trong truyện là mẫu phụ nữ mà The dark rất thích, đôi khi The dark vẫn mong chờ một người con gái như vậy. Chắc là The dark thích cái sự thực tế đến khắc nghiệt trong tâm hồn cô ấy. Chúc Vi Phong cuối tuần vui vẻ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 01/27/2011 03:20 pm reply [hidden]

      Ờ, mình cũng thích truyện này. Đọc comment của bạn mình thấy được khích lệ đấy! Thật ra nam giới mình biết thường thích cái gì vui vẻ, đơn giản. Có người còn nghĩ, người sâu sắc quá khiến người khác mệt mỏi!

      Xóa

  4. Little Jane at 07/08/2011 10:26 am comment

    đúng thế, trên đời này làm gì có tình yêu em tình cờ ghé blog chị và tự nhiên bị hút lúc nào không biết đơn giản và tinh tế

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...