Trong lúc lôi ra
cái headphone cũ kỹ và loay hoay gắn vào ổ cứng máy tính, khi cố gắng tìm kiếm
lý do tại sao tôi không dùng được cái headphone trong thời gian dài qua, tôi
phát hiện phần phía sau sát tường của bộ máy tính vi tính để bàn, đặc biệt ở những
phần giắc cắm, đã phủ đầy bụi bặm. Dễ đến nửa năm tôi không lau chùi phần phía
sau này dù ngày nào nhà cửa cũng được lau chùi dọn dẹp.
Phát hoảng trước
mức độ bụi bặm của máy tính, sáng nay tôi tiến hành phủi bụi. Nơi đóng nhiều bụi
nhất là ổ cứng máy tính, đặc biệt ở những cánh quạt làm mát. Ở những ở giắc cắm
và các dây điện càng kinh khủng. Ngay cả dưới gầm bàn sát chân tường không chỉ
có bụi, mà tóc tai cũng bám đầy vào, mắc kẹt nhiều nhất dưới những chân bàn có
bánh lăn. Trong những hóc hẻm này, việc quét nhà, lau nhà mỗi ngày chẳng có tác
dụng gì đến chúng. Bụi như rủ nhau trốn vào những chốn này hết. Những lúc dọn dẹp
tôi thường ao ước nhà có một cái máy hút bụi. Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ cho đó
là cần thiết. Thậm chí suốt một thời gian dài mẹ tôi còn không chịu dùng cây
lau nhà vì cho rằng lau bằng khăn, bạn biết đó, nghĩa là bạn phải quỳ xuống đất
dùng sức mà lau, mới đảm bảo sạch sẽ. Đầu tiên, tôi tiến hành mở thùng máy,
tháo cái quạt phía bên hông và dùng cọ cẩn thận quét sạch đám bụi bám dằng dai
trong những góc khuất này. Đám bụi chắng mấy chốc rơi đầy xuống đất, đen kịt
như những con bồ hóng.
Tôi nhớ đến một
nghiên cứu từng cảnh báo rằng bàn phím máy vi tính là một ổ vi trùng, rằng
nó bẩn gấp nghìn lần bồn cầu nhà bạn. Hồi xa lắc nào đó, trong lúc "rảnh
rỗi sinh nông nổi", tôi mang nguyên cái bàn phím máy tính đi xối nước. Đó
cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cái bàn phím đó. Đôi lúc tôi ngẫm nghĩ
không hiểu tại sao tôi hành động ngốc nghếch như vậy. Có vẻ như tôi cho rằng
bàn phím máy tính là một bộ phần tách rời và chẳng dính líu tí nào đến điện
đóm. Thế nhưng chả phải lúc bình thường tôi hiểu rất rõ, rằng tất cả những
gì thuộc về máy tính đều là những linh kiện điện tử. Chúng là phần xác. Những
dòng điện trao cho chúng linh hồn. Phần nào hỏng thì đều đồng nghĩa với tê liệt,
chết chóc. Tại sao tôi có thể hồn nhiên đi nhúng nước một thiết bị điện?
Cơ mà những khoảnh khắc thấy mình ngốc nghếch đến thế, tuy ít thôi, cũng có lẽ
không hiếm hoi mấy.
Hồi còn làm ở
công ty cũ, vì chúng tôi thuộc bộ phận chi nhánh, có những việc chúng tôi phải
hỏi qua ý kiến trên hội sở (tôi không nghĩ rằng điều này luôn cần thiết bởi thông
qua những hướng dẫn tổng hợp, tôi cho rằng mình hoàn toàn có thể chọn lọc ra những
chi tiết cụ thể để áp dụng cho một tình huống cụ thể, vả lại, ở góc độ hiểu và
áp dụng pháp luật, tôi tin rằng cái tôi cần tuân thủ trước hết là pháp luật,
sau mới có thể bàn đến các quy định riêng trong nội bộ. Tuy thế, những sếp của
tôi thì không như vậy). Lần đó, tôi được nhắc phải gọi điện cho một anh nào đó
trên hội sở. Cái anh này được một số người quen (có lẽ họ trước đây học cùng
khóa trong trường luật) nhắc đến với cái tên Cường Điệu. Dù nó không phải cái
tên thông dụng, tôi nghĩ nó vẫn là một cái tên. Khi đầu dây bên kia cất tiếng a
lô, tôi hỏi : Dạ, xin lỗi có phải anh Cường Điệu không ạ ? Đầu dây
bên kia là một khoảng im lặng, như là đột nhiên rơi vào, một khoảnh khắc bạn có thể mô tả bằng cụm từ "lặng người đi". Và cùng lúc đó, tôi cảm nhận được những cái trố
mắt hướng về mình. Tôi lập tức nhận ra sự nhầm lẫn bấy lâu. Anh ta tên Cường, "Điệu" chỉ là một dạng biệt danh người ta ghán ghép cho anh ta mà
thôi…
Khi bước vào năm ba, năm tư đại học luật, tôi nhớ là ở môn Tố tụng hình sự (hay Luật hình sự, tôi không nhớ rõ nữa), có những câu hỏi thảo luận đưa ra đại loại như : tạo sao trong thời gian chờ thi hành án tử hình, nữ phạm nhân lại mang thai? Suy nghĩ bật lên trong đầu tôi ngay lập tức là, câu trả lời duy nhất đầy bản năng của tôi : tình yêu nảy nở giữa chốn lao tù. Dĩ nhiên, bạn hiểu là bạn bè tôi cười ồ lên như thế nào. Cho dù họ chưa biết câu trả lời chính xác, họ không có cái ý nghĩ kỳ quặc ấy…
Trong số bạn bè từ
xưa đến nay, chỉ một người duy nhất cho rằng tôi "ngố", "ngốc".
Những người khác, dù trực tiếp hay không, cho rằng tôi nghiêm túc, cố chấp, cực
kì khó tính. Tôi nghĩ cái nào cũng đúng. Ngay mẹ tôi còn hay bảo tôi đần nhưng
thi thoảng lắm lại mở miệng nói tôi thông minh, không phải hoàn toàn không có
chút giễu cợt. Suy cho cùng, tôi nghĩ, một người mẹ hiểu con mình hơn tất cả.
Độ hơn một tiếng
thì việc dọn dẹp bộ máy vi tính để bàn hoàn tất. Và ít ra thì lần này cũng như
mọi lần sau cái lần "rảnh rỗi sinh nông nổi" ấy, không có thiết bị điện
tử nào bị nhúng nước cả.
…
Buổi trưa trời
mưa và tôi nằm dài. Tháng sáu trời mưa,
trời mưa không dứt…Từ đầu tháng sáu đến nay, hình như ngày nào cũng có mưa.
Những cơn mưa đến vào giữa trưa hay cuối giờ chiều. Có thể được báo hiệu trước
bằng những đám mây đen bao phủ u ám cả một vùng trời. Cũng có khi không có báo
hiệu nào cả. Mưa cứ thế giăng mắc giữa trời còn đương nắng. Có cơn mưa lớn, kèm
gió và giông. Cũng có những cơn mưa nhỏ. Dai hơn nhưng cũng chẳng kéo dài mấy. Cứ
thoắt đến rồi lại thoắt đi. Năm nay cây đổ nhiều hơn mọi năm. Năm nay đi trong
cơn mưa, bạn phải nhìn phía trước để tránh xe cộ, nhìn hai bên đường để tránh
nước ngập, để lưu ý những cột điện và tất nhiên để tiếp tục tránh xe cộ, nhìn
dưới lòng đường để tránh ổ gà, ổ voi và tiếp tục cẩn thận với nước ngập, bạn cũng
còn cần phải nhìn lên trời. Trên cao ấy có những vòm cây xanh xanh có thể rơi xuống
bất kỳ lúc nào. Đôi khi kể cả khi trời chưa mưa… Bạn, con người bé nhỏ ạ, đi
trong thành phố và điều bất trắc nào cũng có thể xảy ra.
Lại một chủ nhật
nhiều mưa. Tôi nghĩ hẳn tôi phải nghe cái bài hát này rồi (không phải bài Tháng sáu trời mưa đâu nhé), có khi là
nhiều nữa, nhưng tôi chẳng nhớ gì. Ngoài mấy câu, trong lúc trời đang mưa và
mình đang nằm dài, dù chẳng phải trong nỗi nhớ, tôi nghe rõ mình tự dưng nghêu
ngao :
Mưa buồn ơi mưa buồn, hạt mưa nhớ ai mưa triền
miên...
Phải chăng mưa buồn vì tình người…
Rồi tiếng máy
khoan hay hàn từ nhà nào đó vọng đến. Xung quanh đây có vài căn nhà đang sửa. Dạo
này người ta đua nhau sửa nhà. Thấy người ta sửa nhà, mẹ tôi bảo buồn. Tôi hỏi
tại sao người ta sửa nhà mà mẹ lại buồn. Mẹ tôi bảo, mẹ tôi buồn vì không được
sửa nhà…
Trời vẫn còn mưa.
Tôi nằm dài, dù chẳng trong nỗi nhớ…
Hey, baby, cái vụ "ngố" này nghe nhột quá, hôm nao rảnh đi coi phim hoạt hình đê N.
Trả lờiXóaA, tái xuất blog rồi hử?
XóaĐang rất tâm trạng (mà H rành quá rồi còn gì). Nhưng nếu là "Bí kíp luyện rồng 2" thì ^ ^ . Cơ mà không biết phim này còn chiếu không nữa.
Bài hát rất hay Vi Phong ạ !!! Và tôi nghĩ bạn thú vị vì bạn vừa Ngố vừa Ngốc theo kiểu rất Thông minh.
Trả lờiXóaCám ơn bạn! Tôi xem đó như một lời khen : ))
XóaForever at your feet là tên của bài hát.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa