Có những người chỉ khi chết mới trở về được với mình. Chỉ khi trái tim
không còn đập, nó mới thuộc về cái lồng ngực của người mang nó. Khi họ còn
sống, trái tim họ lặng lẽ, không được phép có tình yêu.
Nếu không tha thứ thì cũng phải quên. Dù mang thứ máu kỳ lạ dòng họ của
chúng ta, cũng phải quên, quên cái tên của mình và câu chuyện của mình. Quên để
mà đi bình thường và lặng lờ như bao nhiêu người ở ngoài kia, những người cũng
có những giọt nước mắt không ứa ra được, những câu chuyện buồn của riêng mình.
Con người ở những nơi thật xa nhau. Cuộc đời của người này thật trừu tượng
với người khác.
...mỗi người có một câu chuyện chết không nói được. Chúng tôi đắm chìm
trong lòng sông buồn lặng, không bao giờ thực sự tìm thấy nhau.
Có một thứ được an lành, đó là tội lỗi. Khi tội lỗi được an lành thì tất cả
những thứ khác không còn an lành. Tội lỗi được an lành thì tiếp tục, đời này
qua đời khác. Nó thản nhiên bước vào những ngôi nhà có tường nhưng không bảo vệ
được những người trong nó, thản nhiên đi qua những trái tim trinh trắng và ngu
khờ, thản nhiên vùi dập những đời người, những đời người rất dài.
Người ta chọn không biết những thứ không êm ấm cho họ.
Tình yêu đổ đầy mỗi phân không khí, nó ngọt lịm vào một đêm rất buồn.
Có thể an bình và vô ưu không phải là điều chúng ta đi tìm. Chúng ta đi tìm
những mối dây gắn mình với một thứ gì đó rất bao la tôi không biết tên.
Biết được sự thật không phải là biết được câu chuyện gì, nó xảy ra như thế
nào. Biết được sự thật là biết được mình sẽ làm gì khi câu chuyện đó đẩy mình
đến vách núi giữa biển lúc những cơn sóng đang chuyển động trên đường đi của nó
đập vào vách núi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét