Dạo này mỗi tối,
trước khi đi ngủ, tôi đọc cuốn Đời tôi của Marcel Reich – Ranicki. Đọc đến giai
thoại kinh điển về sự đi dạo, ở những trang 228 – 229, tôi phá ra cười. Đó là
những dòng viết có liên quan đến Stanislaw Jerzy Lec mà theo tìm hiểu của tôi
sau đó, được xem là nhà thơ, nhà văn trào phúng, nhà cách ngôn xuất sắc
của Ba Lan thế kỷ XX. Thời điểm Marcel
Reich – Ranicki gặp Lec (năm 1944), Lec đã có tiếng tăm nhưng chưa nổi tiếng bằng
sau này. Theo những gì Marcel Reich – Ranicki mô tả, dù không hoàn toàn theo lối
khẳng định, từ cuộc gặp gỡ đầu tiên ấy cho đến về sau, Lec vẫn vậy. Là một con
người tự cao luôn chỉ thích nói về mình, không bao giờ quan tâm đến những gì xảy
đến trong cuộc đời người đối diện. Nhưng đồng thời, theo cách nhìn hóm hỉnh và
chắt lọc chi tiết của Reich – Ranicki, người ta cũng thấy sự tự cao ở Lec là sự
tự cao vĩ đại của một nhà văn có tài và không phải không hài hước. Cái đoạn khiến
tôi đang mắt nhắm mắt mở cũng phải phá ra cười là như thế này :
Sau khi kể rằng
trong suốt chuyến bay với một đồng nghiệp, Lec chỉ nói về chính mình đến mức
người này phải hỏi lại ông có nhận thấy điều đó không, Lec trả lời bằng câu hỏi ngược
lại: "Thế anh có đề tài nào hay hơn không ?", Reich – Ranicki
chuyển tiếp câu chuyện bằng một kỷ niệm của chính ông với Lec trong một chuyến
đi dạo :
"Gần nửa thế
kỷ trước, Lec và tôi đi dạo khá lâu… Lec nói không ngừng…Sau chừng một giờ, đột
nhiên ông nói: "Tiếp tục thế này thì không được. Nãy giờ chúng ta
toàn nói về tôi. Bây giờ chúng ta hãy nói về ông. Ông hãy cho biết ông thấy quyển
sách mới nhất của tôi thế nào?".
Sự duyên dáng của
Marcel Reich – Ranicki trong đoạn viết này khiến tôi vô cùng thích thú và cảm
thấy kiểu tự coi mình là trung tâm của Stanislaw Jerzy Lec nếu có khó ưa thì cũng không khó ưa chút nào,
ngược lại rất thú vị và hài hước. Tuy nhiên, tôi vẫn băn khoăn liệu có hàm ý
châm biếm nào không trong những dòng viết ấy và nhất là khi Reich – Ranicki xác
nhận Lec trọng thị ông, xem ông là một nhà phê bình xuất sắc chỉ bởi ông có một
bài điểm sách nhiệt tình về quyển Những ý nghĩ mộc mạc của Lec –
bài phê bình duy nhất của Ranicki mà Lec đọc? Và rằng "một tác giả
nghĩ thế nào về một nhà phê bình tùy thuộc vào nhà phê bình viết gì về tác giả ấy,
đặc biệt về quyển sách mới nhất của ông ta"?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét