Vào những ngày cuối
năm âm lịch, tôi thường có lúc lắng lòng lại để nghĩ về thời gian, cảm thấy mọi
thứ đang vùn vụt trôi đi và mình thì bị bỏ xa đâu đó trên con đường của những giấc
mơ năm nào. Những sự kiện dù chỉ là từ năm ngoái, năm kia mà như đã lùi vào một
dĩ vãng xa tít tắp nào đó, thoắt một cái dường như đã không mang tầm quan trọng
như nó từng mang. Những khoảnh khắc thế này giúp tôi nhận ra rằng làm người thì
ra là một chuỗi những hành vi bỏ lại. Và cái gì thì rồi chúng ta cũng bỏ được,
kể cả điều từng chiếm trọn tâm trí mình. Thời gian xóa nhòa tất cả…
Mỗi năm dịp này,
câu nói « Thời gian như thoi đưa, tháng ngày tựa nước chảy » lại vọng
về trong tâm trí nhưng tôi không còn biết lòng mình buồn hay vui. Có người kết
thúc một năm có thể tỉ mẩn kiểm thảo lại điều đã làm được, điều chưa làm được rồi
từ đó phác họa bước tiếp cần đi. Nhưng tôi sợ liệt kê bảng thành tích đời mình
(một chữ « KHÔNG » to tướng là đủ) cũng ngần ngại trước những câu hỏi
mục tiêu, dự định (một dòng để trống là diễn đạt trọn điều cần ghi). Nên không
có năm nào tôi lụ khụ góp nhặt được đúng sai, thành bại trong năm của mình. Năm
nay thì lại càng không. Như một chặng nghỉ giữa những năm nhiều áp lực, dù là chặng
nghỉ kéo dài chuỗi sự việc gây nản lòng, tôi muốn đánh dấu năm 2013 như một năm
khép lại tất thảy những trở ngại, phiền muộn trở về trước. Vì vậy năm 2014 như đang
bước đến với những đòi hỏi gắt gao. Và liệu rằng tôi có thể làm gì ra trò…
Một cái tết giản
dị. Về phương diện cá nhân, tôi chỉ đi chỉnh trang lại mái tóc. Một năm và giá
cả của một salon tóc đã đội lên trời một ít. Một năm và kinh tế khó khăn dường
như đã làm nhiều tiệm làm tóc phải đóng cửa. Thế nhưng vì sao giá cả của những
tiệm trụ lại vẫn cứ leo thang. Họ liên tục than vắng khách và rồi vẫn liên tục
lên giá ( ?). Tôi quay lưng hẳn với việc sắm sửa áo quần, giày dép, kỳ thực
cũng không còn niềm vui thơ trẻ của việc diện cái gì mới mới hay có cái gì mới
mới để khoe. Trong gia đình cũng loại nhiều thực phẩm thường hay mua trong những
năm khác. Kể cả mứt kẹo cuối cùng cũng không mua. Phần vì vấn đề an toàn thực
phẩm, phần vì có lẽ đời sống đang già đi và người ta không còn tìm thấy sự háo
hức trong những sự kiện dường như ngày càng mang tính gánh nặng cộng đồng hơn
là xuất phát từ sự hoan hỉ từ trong tâm can mỗi người.
Dẫu sao đã sơn lại
được cánh cửa đã nhòe nhoẹt cũ kĩ mấy năm nay. Và phủ lên được bức tường ngoài
nhà đầy vết ố bẩn lớp sơn sáng mới. Và nền nhà, vật dụng đã được cọ rửa chu
đáo. Những tấm ga trải giường thơm phức cũng đã được lấy ra khỏi tủ. Những bông
hoa tươi lần lượt được cắm vào các bình. Và sáng 30 tết, mùi thức ăn đã rộn
ràng trong bếp…
Và cái Tết đã chạm ngõ để rồi qua đi...
"Xuân đương tới ,nghĩa là xuân đương qua
Trả lờiXóaXuân còn non , nghĩa là xuân sẽ già ..."
VP à , K tin ở nàng bởi trong từng cảm nhận ở con người nàng .
Trả lờiXóa