“… cuộc đời đầy những âm mưu nhằm tách con người ra khỏi văn chương” – tr. 13.
“Viết tiểu thuyết là phải cởi mở trước những khao khát, những ngọn gió và
cảm hứng này, cũng như đối với góc tối của tâm hồn ta và những khoảnh khắc mờ mịt,
tĩnh tại của chúng.
Vì tiểu thuyết là gì nếu không phải là một câu chuyện căng buồm nhờ những
ngọn gió ấy, một câu chuyện hồi đáp và được dựng dựa trên các cảm hứng thổi tới
từ những vùng đất lạ, nắm lấy tất cả mộng tưởng mà ta sáng tạo ra để tiêu
khiển, gom chúng lại với nhau tạo thành một tổng thể có ý nghĩa. Trên hết, tiểu
thuyết là một con tàu chuyên chở trong nó một thế giới ước mơ mà ta muốn gìn
giữ, mãi mãi tồn sinh mãi mãi sẵn sàng. Tiểu thuyết gắn kết với nhau bằng những
mẩu chuyện nhỏ mộng tưởng giúp ta, từ khoảnh khắc ta bước vào chúng, quên đi
cái thế giới buồn tẻ mà chúng ta mong đào thoát…” - tr.16.
(Tác giả ngầm ẩn)
“… những cánh cửa, trong bất cứ trường hợp
nào, không bao giờ hoàn toàn đóng hay mở và do đó còn có chỗ để hy vọng”.
(Khi đồ đạc nói chuyện, làm
sao bạn ngủ ? - tr. 36)
“Có hai cách nhìn các thành phố. Cách thứ nhất là của du khách, của người
nước ngoài vừa mới đến nhìn các tòa nhà, tượng đại, đại lộ, và đường chân trời
từ bên ngoài. Còn có cách nhìn bên trong, thành phố của những căn phòng ta ngủ,
của những hành lang, rạp chiếu phim và phòng học cũ, thành phố làm từ mùi, ánh
sáng và màu sắc của những ký ức mà ta thương mến nhất. Với những ai nhìn thành
phố từ bên ngoài, thành phố này dường cũng giống như thành phố khác, nhưng ký
ức chung của một thành phố là linh hồn của nó, và những phế tích là bằng chứng
hùng hồn nhất” – tr.
82.
“Những đống đổ nát của thành phố cũng giúp thành phố biết cách quên đi. Đầu
tiên chúng ta đánh mất ký ức, nhưng ta biết ta mất nó và muốn có nó lại. Rồi
chúng ta quên rằng chúng ta đã quên nó, và rồi thành phố không còn nhớ được quá
khứ của chính nó. Nhưng đống đổ nát đã khiến ta đớn đau nhường ấy và mở ra con
đường đến sự quên lãng rốt cuộc trở thành những khi đất nơi người khác có thể
xây dựng những giấc mơ mới mẻ” – tr. 83.
“Nếu hàng triệu cửa sổ và hàng trăm ngàn
tòa nhà của thành phố đều giống nhau, thì cuộc đời bạn càng giống những cuộc
đời khác hơn mức bạn có bao giờ tưởng tượng ra”.
(Những chuyến phà trên vịnh
Bosphorus, tr. 91)
“Trong một đất nước mà tổng thống nói rất hay về hối lộ, gọi đây là “thực tế”, trong một nền văn hóa vận hành dựa vào
những dàn xếp không chính thức và người người ta thán về lường gạt nhưng lại
dung thứ cho nó, người ta khó có thể mong đợi các nhà thầu không sử dụng sắt và
bê tông kém tiêu chuẩn, tuân thủ pháp luật, và do đó chịu chi phí cao hơn, tất
cả chỉ nhân danh việc chuẩn bị cho một cuộc động đất giả định có thể gây tổn
hại cho người khác trong tương lai”.
(Động đất, tr. 101 – 102)
“… đọc kỹ không có nghĩa là đưa mắt và trí
óc chậm rãi và kỹ lưỡng qua văn bản : mà là chìm đắm tuyệt đối vào trong
tâm hồn của nó. Đây là nguyên cớ tại sao suốt cuộc đời ta chỉ yêu một số ít
sách”.
(Tôi đã vứt bớt sách đi như
thế nào, tr.127)
“Như hết thảy những cuốn
tiểu thuyết vĩ đại, ý nghĩa cuộc đời gắn kết gần gũi với hạnh phúc. Cũng như
trong tiểu thuyết, trong cuộc đời cũng có một mong ước chân thành, một rung
cảm, một cuộc đua tìm đến hạnh phúc. Nhưng còn có nhiều hơn thế. Nếu một người
muốn phản ánh khao khát đó, rung cảm đó, thì một cuốn tiểu thuyết hay… hết sức
phù hợp cho mục đích này. Nói cho cùng, một tiểu thuyết tuyệt diệu trở thành
trở thành một phần không tách rời của cuộc sống và thế giới quanh ta, mang ta
lại gần hơn ý nghĩa cuộc đời; nó đến thế chỗ cho niềm hạnh phúc ta có thể chẳng
bao giờ tìm thấy trong cuộc sống để trao ta niềm vui sướng xuất phát từ ý nghĩa
của nó”.
(Cái thú đọc sách, tr.135)
“Cuộc đời chúng ta không có
một trung tâm, một điểm tập trung đơn nhất; cái diễn ra trong đầu chúng ta quá
hỗn độn nên chúng ta chẳng bao giờ đạt đến sự tập trung như thế. Cuộc đời cũng
vậy:…, cả đời chúng ta cứ nhảy cóc từ đề tài này sang đề tài khác, kể chuyện,
theo đuổi những mộng tưởng, và luôn miệng nói Phải chi với chính ta, bất cứ điều gì chợt đến trong đầu chúng ta.
Chúng ta mãi mãi cởi mở, mãi mãi sẵn lòng với sự sao nhãng, và ý nghĩ của chúng
ta cứ vẩn vơ; ta ngừng ngang một câu chuyện giữa chừng để cắm đầu vào một trò
đùa… Dù ta sống chủ yếu trong khoảnh khắc này, vất vả để tự bảo vệ mình, vất vả
gượng đứng trên chân mình, rồi sẽ có lúc – có lẽ là lúc ta nằm xuống chết, hoặc
trong trường hợp của cuốn tiểu thuyết này, khi ta chờ đợi khoảnh khắc ta chào
đời – ta sẽ hỏi chính ta cuộc đời có ý nghĩa gì; thay vì chấp nhận những hình
dáng to lớn mà tôn giáo, triết học và huyền thoại đề xuất, ý nghĩ của chúng ta
sẽ phản ánh hình dáng của cuốn sách này” – tr. 153-154.
“Mọi tiểu thuyết vĩ đại mở
mắt cho bạn trước những sự vật bạn đã biết nhưng không thể chấp nhận, đơn giản
vì chưa có tiểu thuyết vĩ đại nào đã mở mắt cho bạn trước những sự vật đó” – tr. 154.
(Lời tựa cho Tristam
Shandy : Ai cũng nên có một ông chú như thế này)
“Nếu ra nước ngoài để thù
ghét đồng bào của mình, thì con sẽ chả có gì ngoài sự thù ghét của chính đồng
bào!”.
(Salman Rushdie : Những
vần thơ quỷ và quyền tự do của nhà văn, tr. 206)
“Cái việc thay đổi ngôn từ
của một người, gói ghém chúng theo cách được tất cả chấp nhận, và cái việc trở
nên thành thạo trong lĩnh vực này cũng chẳng khác mấy trò vận chuyển hàng lậu
qua cổng hải quan, và cũng rất giống vậy, ngay cả khi được thực hiện thành
công, nó vẫn tạo ra cảm giác hổ thẹn và hèn hạ”.
(Bài diễn văn nhận giảu PEN
Arthur Miller, tr. 215)
“Tôi không thể nào trao
trái tim tôi cho ngay cả phong cảnh đẹp đẽ nhất thế giới nếu tôi không thể yêu
những con người sống ở đó”.
(André Gide, tr. 244)
“Lịch sử của tiểu thuyết là
lịch sử giải phóng con người: Bằng cách đặt mình vào vị thế của người khác,
bằng cách dùng trí tưởng tượng để rũ bỏ các căn cước của ta, ta có thể mang lại
tự do cho chính mình” – tr.268.
“…bằng cách đọc tiểu
thuyết, các câu chuyện và các huyền thoại mà chúng ta bắt đầu hiểu ra những ý
tưởng điều khiển thế giới mà ta đang sống; vì chính văn chương hư cấu giúp ta
tiếp cận cái sự thật vốn bị gia đình, trường lớp và xã hội của chúng ta che
giấu; chính nghệ thuật tiểu thuyết cho phép chúng ta đặt câu hỏi chúng ta thực
sự là ai.
Chúng ta biết cái chúng ta đang đọc là sản
phẩm của trí tưởng tượng của tác giả và đồng thời là sản phẩm của cả thế giới
thực mà anh ta đã mang ta vào trong đó. Tiểu thuyết không hoàn toàn là tưởng
tượng mà cũng không hoàn toàn thực. Đọc tiểu thuyết là đương đầu với cả trí
tưởng tượng của tác giả lẫn thế giới thực mà bề mặt của nó chúng ta chỉ mới
hiểu lớt phớt nhờ tính hiếu kỳ ngọ nguậy không yên” – tr. 272.
(Ở Kars và Frankfurt)
“Một lý thuyết tốt, cho dù
là lý thuyết đã ảnh hưởng đến ta một cách sâu sắc và thuyết phục ta, sẽ mãi là
lý thuyết của ai đó khác mà không phải của ta”.
(Sự ngạc nhiên của Sirin,
tr. 331)
“Nhà văn là người bỏ ra hết
năm này sang năm nọ nhẫn nại cố gắng khám phá hữu thể thứ hai bên trong anh ta,
và cái thế giới khiến anh ta là con người như hiện tại. Khi nói về viết, điều
đầu tiên hiện đến trong đầu tôi không phải là một cuốn tiểu thuyết, một bài thơ
hay một truyền thống văn chương, mà là một con người nhốt mình trong phòng,
ngồi bên bàn, một mình, hướng vào cõi bên trong; giữa những bóng của thế giới,
anh ta xây dựng một thế giới bằng ngôn từ… Viết nghĩa là biến cái nhìn hướng
nội này thành chữ, là nghiên cứu cái thế giới mà người đó dịch chuyển vào khi
anh ta rút vào chính mình, và phải làm điều đó với sự kiên trì, bướng bỉnh và
hoan hỉ” – tr.
470-471
“Viết và đọc giống như là
rời bỏ một thế giới để tìm sự an ủi trong cái khác biệt, cái lạ và cái kỳ diệu
của một thế giới khác” – tr. 475.
“…là nhà văn nghĩa là phải
thừa nhận những vết thương bí mật mà chúng ta mang trong lòng, những vết thương
bí mật đến độ chính chúng ta hầu như không hay biết, và phải kiên nhẫn khai
thác chúng, tìm hiểu chúng, giải nghĩa chúng, phải sở hữu những nỗi đau và vết
thương này, và biến chúng thành một phần có ý thức của tinh thần và trang viết
của chúng ta” – tr.
477.
(Cái va li của cha tôi)
(Lâm Vũ Thao dịch, NXB Văn
học và Nhã Nam, 2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét