“Thời gian đã qua không bao giờ còn
có thể như xưa nữa… Nếu chúng ta thực sự có thể cất giữ thời gian mà
dành bên người ta yêu, chị không chắc chúng ta sẽ có thể thực sự hạnh phúc lần
thứ hai.
…Cuộc sống là hy vọng… Ít nhất, chúng ta có thể
luôn hy vọng có thứ gì đó tốt đẹp hơn đang đợi ta phía trước.
Đó là sai lầm khủng khiếp nhất mà nhân loại mắc phải… Bởi
vì nó khiến ta không biết hài lòng với cái đang có, vậy nên chúng ta chỉ cố
chịu đựng và không ngừng đeo đuổi cái không có được.”
(tr. 31)
“Có rất nhiều thứ trên đời này nằm ngoài tầm ta có thể nhận thức hoặc làm
cho hòa hợp với quan điểm và niềm tin của chính ta, rồi một khi ta chạm đến cái
ranh giới phải ra quyết định, đôi lúc ta không cách nào lý giải nổi nguyên cớ
của mình.”
(tr. 54-55)
“Tình yêu không cho gì ngoài chính nó và không lấy gì ngoài chính nó.
Tình yêu không chiếm đoạt và cũng không bao giờ bị chiếm đoạt;
Bởi yêu là đủ cho tình yêu.”
(Khalil Gibran, tr. 61)
“Một thời hai
ta đã từng yêu
Nhưng vì đâu
vật đổi sao dời
Giờ chỉ còn là
những kẻ đơn côi
Cố quên đi tên
nhau mà thôi.
…
Điều gì đã cách
ngăn hai ta
Anh và em còn
quá trẻ để nhận ra
Cảm giác ấy đôi
khi còn nguyên trong lòng
Thảng hoặc
trong những đêm mơ mòng
Anh vẫn hằng
nghe tiếng em gọi tên
Ư hư hư những
giấc mơ này
Giúp anh đi qua
bao ngày nay
Một thời hai ta
đã từng yêu
Nhưng tháng năm
ấy đã xa xôi phương nào
Một thời chúng ta cùng chung sống
Một thời chúng ta cùng chung sống
Giờ gặp nhau
quên cả một câu chào.”
(Bài hát Những giấc mơ này- Jim Croce, tr. 87)
“Thời gian trôi, không gì có thể níu giữ nó lại hay khiến bước chân nó chậm
rãi hơn. Mùa đến rồi qua theo nhịp điệu cũ kỹ như một bài hát không có hồi kết,
từ cái oi bức mùa nóng sang ẩm thấp mùa mưa rồi tới cái giá rét mùa lạnh rồi
lại quay về oi bức. Tôi thường cố tìm lời giải đáp cho ý nghĩa của cuộc sống
này và ứa lệ khi nhận ra sự thật đau đớn rằng tất cả chúng ta đều đang tiến
thẳng tới cái chết.”
(tr. 137)
“…Thế giới này
đâu phải là bất diệt
Mà cả đời người
cứ vật lộn mãi không thôi.”
(Bài hát Đường về cõi chết, tr. 138)
“Mặt trời to lớn hơn ta rất nhiều, hùng vĩ hơn chúng ta rất nhiều, mà đến
nó cũng có lúc mọc lúc lặn. Vậy thì con trông chờ gì ở những gã nhỏ bé như
chúng ta ? Nếu con muốn tiếp tục sống trong xã hội, con phải cư xử như mặt
trời. Khi con đang lên, con phải cố hết sức tỏa sáng, nhưng khi con đi xuống,
con phải khiêm tốn và giữ im lặng. Như thế, con mới có thể tồn tại lâu dài.”
(tr.174)
“…Điều tuyệt vời nhất của con người là chúng ta có thể dễ
dàng thích nghi với mọi chuyện, nếu không thì nhân loại đã biến mất từ lâu rồi.
Trong một số trường hợp thôi, con nghĩ thế… Có rất nhiều
thứ mà chúng ta không thể quen được, cho dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Thầy hiểu ý con… Thế nhưng đôi khi ta phải chấp nhận
những thứ xa lạ xâm nhập vào cuộc sống của mình. Cây càng già thì càng nhiều
cây leo hay nấm mọc. Tuy nhiên, khi ta hiểu được bản chất thật sự của cái cây
và bọn dây leo mà chấp nhận điều đó, ta sẽ bớt phiền não hơn.
Có lẽ con là một cái cây tồi.
Không đâu… chỉ là con chưa đủ lớn thôi… Con hãy cho bản
thân một thời gian nữa… Ai cũng lớn lên, dù sớm hay muộn.”
(tr. 230-231)
“Quá khứ là quá khứ. Ta không cần phải nhớ đến những gì không đáng nhớ, và
không cần phải nghĩ trước điều gì nếu như đó chỉ là một giấc mơ trống rỗng
không bao giờ thành hiện thực.”
(tr. 315)
(May - Hoàng
Quyên dịch, NXB Thời Đại và Nhã Nam, 2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét