Tôi được tặng quyển
sách này vào tháng 12 năm ngoái (khi viết cụm từ "tháng 12 năm
ngoái", tôi lại không sao không cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy –
tôi nghĩ dạo gần đây tôi hơi bị ám ảnh bởi hai chữ "thời gian", tôi
vẫn như thấy mọi thứ vụt trôi như tia chớp, còn mình thì mãi thơ thẩn bất định ở
nơi xa xăm nào đó và nghĩ thế tôi lại hơi hoảng lên một chút). Vừa hay quyển
sách cũng bồng bềnh hương vị thời gian, dòng chảy của ký ức về một khoảng đời đã
qua, khoảng đời thanh xuân với rất nhiều nỗi buồn song nếu so với tương lai mờ
mịt phía trước, khoảng đời ấy có lẽ vẫn âm ỉ một giai điệu đẹp nhất trong đời.
Văn học Thái.
Chà, tôi hơi tặc lưỡi khi cầm trên tay. Tôi không có khái niệm về văn học Thái.
Điều tôi hình dung ngay trong đầu lại là mấy bộ phim truyền hình Thái mà dạo
sau này ngày càng được trình chiếu nhiều hơn tại Việt Nam. Diễn viên đẹp, cảnh
sắc lung linh, đời sống Thái như được dát vàng… Tuy thế tôi chưa bao giờ ưa
thích và xem chúng. Bởi những màn đối thoại huyên náo và những chủ đề thù hận
đeo đuổi dai dẳng trong các bộ phim ấy. Tôi tự hỏi không biết với một hình thức
nghệ thuật khác, như văn chương, thì liệu những đấu khẩu ồn ào, những căng thẳng
giai cấp, những thù hằn giận dữ có vẫn hiện diện trong câu chuyện thuộc về đời
sống Thái này (nhưng có thể vì là văn chương nên khả dĩ được phương thức này
chuyển hóa một cách trầm lắng hơn ?!).
Bạn nói trước đây
là tiểu thuyết lãng mạn, không nặng nề, không chính trị. Có lẽ đây là kiểu khởi
đầu dễ chịu để đưa ta vào một tác phẩm nào đó. Và với tôi, ít nhất tác phẩm đã đem
đến một không gian lắng đọng hơn tôi mong đợi, mặc dù cũng không thiếu những
chi tiết cho thấy xã hội Thái hàm chứa nhiều mâu thuẫn từ trong gia đình đến
ngoài xã hội với kiểu giải quyết gắn khá nhiều với tính bạo lực. Dù sao nếu đây
là tác phẩm văn học Thái đầu tiên tôi đọc (kỳ thực đúng là vậy) thì tôi nghĩ
mình vẫn sẵn lòng đọc tiếp các tác phẩm khác đến từ xứ sở chùa vàng.
Câu chuyện trong
"Chai thời gian" mở ra từ giai điệu của bài hát cùng tên ấy. Như sợi dây dẫn đến vùng
ký ức quan trọng nào đó, giai điệu cũ của bài hát gợi nhắc Nat nhớ về những năm
tháng của tuổi hoa niên. Ở đó, Nat có ba người bạn thân, Eik, Chai, Porm, những
người bạn từng như hình với bóng trong những năm tháng học trò, từng mỗi ngày đi
bộ cùng nhau trên con đường rợp bóng cây kèn hồng, từng muốn được cùng nhau mãi
mãi đi chung trên một chuyến xe... Ở đó, có mối tình đơn phương lặng lẽ của Nat
dành cho Jorm, có con đường nhỏ cậu thường cùng Jorm sánh bước sau những buổi học
vĩ cầm, có quán cóc nơi cậu đưa Jorm đến để cùng nhau nghe đi nghe lại bài hát
Chai thời gian… Những thời khắc êm đềm tưởng chừng kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi tất
cả bọn họ, mỗi người bị cuốn vào những biến cố lớn trong đời để rồi con đường từng
chung bước ấy rẽ những lối đi khác nhau … Có người (là lý tưởng hay cố chấp) đã
nằm lại vĩnh viễn ở tuổi thanh xuân, có người sống đấy mà từ lâu đã mất phương
hướng làm người, có người phiêu bạt ở nơi xa xăm nào đấy, có người cất giữ
trong tim bao vui buồn về khoảng đời đã qua, có người thờ ơ mà tiến bước…Câu
chuyện lần hồi xuất hiện dày đặc những mất mát, đổ vỡ không tránh được đã gây nên những tổn thương
tinh thần cho từng phận người nhưng bằng cách nào đó, tác giả không để độc giả chìm
sâu theo nỗi đau nào. Có lẽ vì ký ức chỉ mang dáng dấp của nỗi buồn mà không còn
là chính nỗi buồn ấy. Cái còn chăng là không khí u hoài, là sự man mác nhiều tiếc
nuối mà cũng là sự chấp nhận nhẹ nhàng những gì đã qua…
Được xuất bản tại
Việt Nam vào năm rồi nhưng bản gốc tiếng Thái của "Chai thời gian" ra mắt lần đầu
năm 1985 và bối cảnh câu chuyện là những năm 70. Điều này cho thấy cho thấy dù
là từ thập niên 70 - 80, bản thân câu chuyện vẫn mang hơi thở thời đại. Những
xung đột gia đình thậm chí gợi cảm giác rất quen thuộc ở Việt Nam (cái cách mà
một gia đình tan vỡ - những cuộc ngoại tình, sự dày vò nhau của người lớn, những
cuộc cãi vã như không thể nào kết thúc…, rồi những đứa trẻ lớn lên cô đơn trong
những gia đình tan vỡ ấy, cách chúng tự mình đối diện và vượt qua khó khăn, những
chọn lựa tương lai bị định hình bởi cha mẹ… - thật hiếm khi đọc sách của một
tác giả nước ngoài mà tìm thấy trong đó sự tương đồng đến thế). Về phương diện chính
trị, dù không đi sâu, "Chai thời gian" vẫn hé mở tình hình bất ổn của
xã hội Thái với những cuộc biểu tình chống đối và những đàn áp có thể nói là không
hoàn toàn nhân đạo, đặc biệt đối với những đối tượng chỉ là học sinh – sinh
viên trên ghế nhà trường. Vì những điểm này, tôi không nghĩ "Chai thời
gian" là tiểu thuyết lãng mạn đơn thuần tuy nhiên hiện thực cuộc sống dù
tàn nhẫn đến đâu cũng được phản ánh thông qua tâm tư phảng phất u buồn của Nat và
bằng một giọng văn mềm mại, trầm tĩnh khiến cái hiện thực đó cũng ít nhiều trở
nên lãng mạn và ít khắc nghiệt như thực tế hơn.
Câu chuyện kết
thúc khi bài hát Chai thời gian vẫn phát ra từ chiếc máy hát tự động. Và tôi biết
rằng, cũng như Nat, bài hát ấy vẫn sẽ mãi vang vọng trong tâm trí cậu như không bao giờ kết thúc dù máy hát có chuyển
sang đĩa khác chăng nữa, bất cứ ai từng có một bài hát như vậy trong tuổi thanh xuân, ở
những thời khắc nào đó trên đường đời, có thể là ngay lúc đang vội vã, cũng có
thể khựng lại, nghe trong tâm trí mình những xôn xao của thuở vào đời. Dù dòng
người hôm nay đang tiến về phía ngày mai và bạn thuộc về số họ, giai điệu ấy vẫn
lẩn khuất đâu đó trong sâu kín tâm hồn bạn. Và đột ngột trở về. Một thời thanh
xuân tha thiết…
“Nếu cất được thời gian trong chai
Điều đầu tiên tôi mong được làm
Là chắt chiu dành dụm từng ngày
Cho tới khi vĩnh hằng trôi qua
Chỉ để dành trọn chúng bên em
Nếu có thể khiến tháng ngày kéo dài bất tận
Nếu lời nói có thể biến ước ao thành hiện thực
Tôi sẽ lưu giữ mỗi ngày như báu vật
Và vẫn mãi như vậy
Tôi sẽ dành trọn chúng bên em
Nhưng dường như chẳng bao giờ đủ thời gian
Để làm hết những điều mình muốn
Một khi ta nhận ra mình khao khát điều chi
Tôi đã tìm kiếm đủ lâu để hiểu rằng
Em chính là người
Mà tôi muốn đồng hành qua thời gian
Nếu tôi có một chiếc hộp chỉ dành cho ước nguyện
Và những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực
Chiếc hộp đó sẽ chẳng có gì đâu
Ngoài ký ức
Về cách em đáp lại những ước nguyện kia.”**
---
*Chai thời gian, Prabhassorn
Sevikul, May - Hoàng Quyên dịch, NXB Thời Đại và Nhã Nam,
2013.
**Bài hát Chai thời gian - Jim Croce, trích
từ *.
..."khoảng đời ấy có lẽ vẫn âm ỉ một giai điệu đẹp nhất trong đời", tuổi trẻ mỗi người ai cũng chỉ có được một thời, có bao đam mê khát vọng nhưng nào có ai đủ đầy thành hiện thực nhưng ở thời điểm đó chính vì có nhiều thứ chưa thể thực hiện mà ta lại nếm trải đủ đầy cung bậc cảm xúc, đi qua bao làn sóng nhấp nhô của dòng sống. Mây mưa, nắng gió chả phải tạo ra kí ức đẹp đẽ như cầu vồng.
Trả lờiXóaVP là một người sâu sắc trong từng cảm nhận. Những gì VP viết về bản thân, nhiều khi chỉ vài lời cũng có thể nói thay cho người khác hay cách tổng hợp, nhìn nhận ở từng tác phẩm luôn để lại cho K ấn tượng sâu đậm.
Hi DN, lâu quá rồi nhỉ! Tự hỏi bây giờ mà đi hỏi mấy cái câu: khỏe không, ăn tết vui không chắc thành dư thừa nhỉ! Nếu hỏi việc học thế nào, dự tính tương lai ra sao liệu có phù hợp hơn không nhỉ!
XóaHôm trước xem lễ trao giải Oscar 2014, Ellen dẫn chương trình có nói rằng: điều quan trọng nhất trên đời này là Tuổi trẻ. Thật ra có lẽ không hẳn tuổi trẻ đẹp nằm ở khía cạnh ai cũng chỉ một lần (và so với "già" thì "trẻ" là hơn hẳn rồi). Có lẽ ý nghĩa nằm ở khía cạnh "đầu tiên". Những trải nghiệm đầu tiên bao giờ cũng nhiều cảm xúc hơn cả. Nhưng mà mất niềm tin trong tuổi trẻ thì gần như là mất hẳn dù có vẻ như tuổi trẻ còn nhiều thời gian lắm. Thế nên đừng bao giờ làm tổn thương người trẻ. Cũng là một kiểu tâm niệm đấy!
Dù có thế nào cũng phải cố gắng lên nhé VP !
Trả lờiXóaĐừng nghĩ quá nhiều đến niềm xót xa, hối tiếc. Hãy cứ tìm động lực gần gũi quanh VP thôi đấy .