Tôi nhớ mình khởi cái suy nghĩ và hành động
gửi đi bản thảo một tập truyện vào tháng 12 năm ngoái. Ngay từ đầu, bản thảo đã đi lòng vòng một cách ngoài mong đợi. Và cái sự lòng vòng đó cũng ngốn hơn một
tháng trời, kết quả là chẳng có kết quả gì. Rồi tôi cũng đấm bụng, vượt qua trở
ngại tâm lý của chính mình, gửi tiếp đến một công ty phát hành sách khác, tiếp
tục kéo lê một khoảng thời gian chờ đợi dài hơn mình có thể hình dung. Đến hôm
nay, sau những gắng gỏi hỏi han vài lần, cuối cùng tôi nhận được câu trả lời “không
thể xuất bản”. Khi nhận được câu trả lời chính thức, thực ra tôi không buồn như
là lúc bản thân không nhận được bất kỳ hồi âm nào. Tôi vẫn biết, dù càng biết
thì càng ngạc nhiên hơn, rằng xuất bản sách ngày nay là việc dễ bao nhiêu mà
cũng khó bao nhiêu. Như thường thấy trong đời mình, phàm cố sức làm cái gì thì
hệt như là đâm đầu vào ngõ cụt, việc tôi bị từ chối cũng nằm sẵn trong dự liệu,
dĩ nhiên cạnh đó, bạn vẫn luôn phải có hy vọng. Nếu không có hy vọng thì không
thể tiếp tục điều gì.
Trong quãng thời gian chờ đợi sự phản hồi
cho bản thảo tập truyện thứ nhất, và bạn hẳn hiểu điều này đủ lâu như thế nào, tôi
viết được một số truyện ngắn khác, với một động lực bất đồ nào đó và thời gian
nghỉ Tết cũng góp phần vào khả năng tập trung cho viết lách. Lần này
tôi chọn một NXB. Tôi gửi qua đường bưu điện. Tôi biết ngay cả khi chưa gửi đi,
trải trước mắt tôi lại là quãng thời gian đợi chờ thăm thẳm, có thể là không
bao giờ có câu trả lời, trừ phi tự bạn liên tục “làm phiền” họ bằng những câu hỏi
khi cái hạn công bố đã trôi qua lâu. Tất nhiên chỉ để câu trả lời từ chối đến một
cách rõ ràng, thay vì cái im lặng mà người ta hoặc vì quên hoặc cho là nó tử
tế hơn từ “không”. Thật ra sự thật nào suy cho cùng cũng thích hợp hơn sự im lặng -
với tôi là như vậy. Tôi vẫn nói là tôi ghét sự lịch sự khủng khiếp, đôi khi.
Tôi thương xót cho tập bản thảo thứ nhất của
mình nhưng giờ nó cũng trở thành một kiểu quá khứ mà việc xếp lại giống như khi
ta trút khỏi lồng ngực mình một hơi thở phào nhẹ nhõm, sau một chuỗi chờ đợi và
hy vọng, và bất cứ điều gì đến cũng tốt hơn là không có điều gì đến. Chẳng phải tôi cố tự an ủi mình. Khi bạn hy vọng rồi thất vọng, giữa
những cái đó là li ti những cảm xúc tiêu cực, hễ nhiều lần như thế, dù muốn hay
không, cuối cùng bạn cũng đỗi đãi nhẹ nhàng hơn với bản thân mình. Yêu mình hơn
sau những bầm dập, phải thế, vì đâu còn ai yêu mình hơn được…
Dù sao cũng phải cố gắng, chẳng còn cách nào để
không ân hận khi nhìn lại những việc trong đời. Tuy kỳ thực, để an ủi mình, thì sự thật của cuộc đời là đây: “Có nhiều cách sống, và nhiều cách chết. Nhưng có quan trọng gì đâu. Điều
duy nhất còn lại là sa mạc”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét