Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Ngoảnh đầu nhìn về đâu...

Có thể có điều gì đó tâm huyết chưa làm xong…
Có thể có điều gì muốn nói mà chưa nói được…

Đó là điều Giọt Lệ đã nói vào mấy ngày trước. Lúc đó, tôi thực tình không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy trong lòng vang lên một tiếng cười khẽ. Nhưng tiếng cười khẽ ấy pha lẫn nhiều tạp chất. Có thứ tạp chất rất khó chịu gọi là mỉa mai và cay đắng. Có lẽ vì vậy mà dư vị của nó còn đọng lại đến bây giờ…

“Năm tháng và tuổi trẻ đi qua
Mắt em buồn hoang vắng”



Trong giây phút mơ hồ nào đó mấy ngày trước, tôi bất chợt nghĩ đến hai từ chiến tranh. Có những người đáng chết và những người không đáng chết. Nhưng nếu chiến tranh xảy ra, những người không đáng chết sẽ chết trước… Tôi gõ những dòng này gửi cho Giọt Lệ. Tôi nghĩ Giọt Lệ sẽ hiểu điều tôi muốn nói. Nhưng có lẽ chính tôi còn không hiểu. Bởi thực lòng thì tôi không chắc mình muốn nói đến chiến tranh. Tôi chẳng chắc được mình muốn nói điều gì. Có lẽ là một cái cớ, một cái cớ cho một điều gì đó. Hoặc giả là tôi muốn nói đến những hạt bụi. Những hạt bụi trên hoang mạc trơ trụi đầy cát và gió. Hay là tôi muốn nói đến những màn tiễn biệt. Những màn tiễn biệt thường thấy nơi ga tàu hoặc trước giờ cất cánh máy bay. Nhưng kể cả như vậy thì cũng chẳng có gì đáng để nói đến. Bởi trong trường hợp này, thứ đáng nói đến duy nhất lại là đừng bao giờ phải nói đến những màn tiễn biệt. Nhưng nghĩ thử xem, sau cùng thì thứ duy nhất con người có lại là những màn tiễn biệt. Những màn tiễn biệt chẳng phải ở sân ga…
“Mỗi con người một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau không thể nói”



Tình cờ xem một đoạn phỏng vấn nghệ sĩ Thành Lộc. Thành Lộc đang nói về một ngày mưa như trút. Ông ấy đi đến cái rạp thứ ba mới tìm được bộ phim mình muốn xem. Khi mua vé, bước vào, nghệ sĩ nhận ra mình là vị khán giả duy nhất. Thành Lộc thích đi xem phim một mình. Hôm ấy, nghệ sĩ cảm thấy mình giống như “đại gia”. Tôi thích sự “khác người” của Thành Lộc, cả ở trong những chi tiết giản dị đời thường. Chợt muốn vào một ngày mưa như trút, mình cũng làm điều gì đó khác thường. Tỉ như cầm dù đi dạo trên phố. Để cho nước mưa rơi lộp độp trên đầu và xô đẩy dưới chân. Cứ như thế, đi mãi, đi mãi… Cuối cùng, biến mất vào làn mưa… Cuối cùng, biến mất vào dòng thời gian…

“Em vuốt nước mưa chảy ròng trên mặt
Ngoảnh đầu nhìn về đâu?”



P/s: Đã tự ý đặt cái tên Giọt Lệ. Nhưng tôi nghĩ vào thời điểm gọi lên, đó là một cái tên hay.

Ghi chú: những câu thơ trong ngoặc kép là của Lưu Quang Vũ


2 nhận xét:


  1. Nắng at 06/16/2011 12:59 pm comment

    Em cũng thích thỉnh thoảng làm vài điều bất thường kiểu như thế, mà vẫn chưa lần nào thử! Chị này, có lẽ cho đến khi bước ra từ màn tiễn biệt cuối cùng của cuộc đời, người ta vẫn còn lắm điều trăn trở...

    Trả lờiXóa

  2. Ku.Bin at 06/16/2011 04:39 pm comment

    Sao mình cứ thấy bùn vậy nhỉ

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...