Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Hương thời gian

Dạo gần đây (khoảng từ hơn nửa tháng trước trở lại) tôi hay nghĩ đến ba từ “hương thời gian”, thậm chí còn định viết một truyện ngắn lấy ba từ đó đặt làm tựa (nhưng chưa/không làm được). Dù vậy, hương thời gian vẫn ám ảnh tôi từng giờ, từng phút. Có lẽ vì năm sắp qua đi, những tháng ngày trên giảng đường bước vào chặng cuối cùng…định sẵn biệt ly lại gõ cửa rồi... Biệt ly khi mà vẫn chẳng có cơ hội chạm vào… màu thời gian … buồn nào hơn…

Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian

Đã bao lần nhìn mái tóc mẹ. Mái tóc những ngày còn xanh, mái tóc những ngày vương sợi bạc. Tôi như đứa trẻ. Buồn.

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát

Rồi chạnh lòng nghĩ đến một mái tóc khác. Mái tóc người cô. Không biết giờ này… ra sao…Tôi như đứa trẻ. Bơ vơ.


Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh

Lạc trôi…không trở lại… Tôi thương lắm những mái tóc không thắm lại được những ngày tuổi xanh… trừ riêng mái tóc tôi, sau này, ai thương… Tôi chỉ là đứa trẻ. Cút côi.

Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát
….



------------

Ghi chú: tất cả những câu thơ được trích dẫn từ bài thơ Màu thời gian của Đoàn Phú Tứ 

2 nhận xét:


  1. Nắng at 11/04/2010 11:21 am comment

    Mỗi entry của Gió cứ làm người ta chìm đắm. Gió còn đang học hả? Vậy mà lời văn nghe đằm thắm quá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 11/05/2010 10:36 pm reply

      À, là học sau đại học nên cũng ko còn quá trẻ (dù chưa già). Nắng cứ chìm đắm thế thì có tốt không nhỉ!

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...