“Trong đời mình… có những lúc chúng ta cháy
lên như thể để sẵn sàng làm một việc gì đó đặc biệt, nâng mức của mình lên,
vượt qua chính mình, có thể là thay đổi công việc, đổi nhân tình hoặc đi ra
nước ngoài. Nói một câu ngắn gọn là : THAY ĐỔI CÁI GÌ ĐÓ !
Bạn sẽ sống với ý nghĩ đó trong vài ngày, vài tháng, vài năm, rồi sau đó nó
dần dần bị đẩy lùi xuống dưới, và bạn hiểu rằng cố gắng là vô nghĩa, đằng nào
cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bạn càng ngày càng lệ thuộc vào những thứ mà
xã hội đã choàng vào cổ mình ngay từ thời mình còn bé xíu, kiểu như “sống đâu, âu
đó”. Tất nhiên, chúng ta sẽ biện hộ đó là do môi trường sống, do giáo dục, chế
độ, do bố mẹ từ bé đã ngăn cản chúng ta thực hiện những hành động thiếu suy
nghĩ. Bạn nhớ lại những gì có thể lý giải cho sự bất động cũng như phong cách
sống của mình, giống như thanh gỗ trên máy cưa vậy. Nhưng có ai đó vẫn đang
tiến hành thu xếp rất nhanh gọn mọi thứ trong cuộc đời mình, ai đó tìm thấy người đẹp tóc vàng của mình rất
đơn giản ngay trong thang máy. Hay là đơn giản là họ đang gặp may ?
Đúng thế, bạn lại có thể biện hộ rằng trong vô số kẻ đang đâm bổ về phía
mặt trời, chỉ có vài mống may mắn đi được đến đích, số còn lại sẽ chết cháy.
Nhưng dù sao thì như thế vẫn còn tốt hơn là ta chẳng có chút dao động nào... Mọi
thứ bình lặng và nhịp nhàng, hoặc là mọi sự đã được định sẵn. Bởi thế nên mới
có một đội quân bưu tá mang chính bản thân mình tới điểm tiếp nhận có tên gọi “Số Mệnh” với
hy vọng nhận được chút tiền boa trả công đi lại. Nhưng số mệnh lại không mấy
hào phóng với chút tiền boa ít ỏi này. May nhất thì cũng chỉ đủ tiền thay giày.
Độ ỳ và vô ý chí – đó là hai tai họa của dân vùng này”.
(Nhật An, Trương Hồng Hạnh
dịch, NXB Trẻ và Tinh Văn, 2007, tr 114 – 115).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét