Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Sống can đảm - Osho

“Tại Ấn Độ người ta cho rằng thế gian này giống như một căn phòng đợi tại nhà ga; nó không phải là nhà của bạn. Bạn sẽ không ở mãi nơi phòng đợi này. Không gì trong phòng đợi này thuộc về bạn – bàn ghế, tranh ảnh… Bạn sử dụng chúng – bạn ngắm nhìn những bức tranh, bạn ngồi trên ghế… - nhưng không gì thuộc quyền sở hữu của bạn. Bạn chỉ ở lại đây vài phút, hoặc vài giờ, rồi bạn sẽ ra đi.

Vâng, bạn mang vào phòng thứ gì thì bạn sẽ đưa đi thứ ấy, chúng là của bạn. Bạn đã đem lại cho thế gian này những gì? Và thế gian này rõ ràng là một căn phòng đợi tại nhà ga. Bạn có thể đợi vài giây, vài phút, vài giờ, vài ngày, thậm chí vài năm; nhưng có gì khác biệt giữa việc bạn đợi vài giờ hay vài năm?

Bạn có thể quên, trong bảy mươi năm, rằng bạn chỉ đang ở trong phòng chờ. Bạn có thể nghĩ rằng đây là ngôi nhà của bạn, bạn là chủ nhà, đây là ngôi nhà bạn đã xây dựng.

Có những người viết tên của mình trong phòng vệ sinh của phòng chờ. Có những người còn khắc tên của mình trên bàn ghế của phòng chờ. Điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng đó là những gì đang diễn ra trên thế giới.


Trong thế gian này bạn có thể lấy được thứ gì? Bạn có thể mang theo thứ gì? Tên tuổi của bạn, thanh thế của bạn, sự đáng kính của bạn? Tiền của, quyền lực của bạn, hay một thứ gì khác? Bạn không thể mang theo thứ gì cả. Mọi thứ đều phải vứt bỏ lại ở đây. Và trong khoảnh khắc đó bạn sẽ hiểu được rằng tất cả những gì bạn đã chiếm hữu hoàn toàn không phải là của bạn; chính ý nghĩa về sự chiếm hữu đã là một ý nghĩ sai lạc.”

(tr. 60-61)

“Rất dễ để suy nghĩ về tình yêu. Rất khó để có thể yêu thương. Rất dễ để yêu thương toàn nhân loại. Khó khăn thực sự là: yêu thương một cá nhân nào đó. Rất dễ để yêu thương Chúa trời và nhân loại. Rắc rối sẽ xảy ra khi bạn đối mặt với một người chân chính.

Anh ta sẽ không trở thành nô lệ của bạn và bạn cũng sẽ không trở thành nô lệ của anh ta. Đó là nơi rắc rối xảy ra. Nếu bạn chấp nhận làm nô lệ của anh ta hoặc nếu anh ta chấp nhận làm nô lệ của bạn, rắc rối sẽ không xảy ra. Rắc rối xảy ra vì không ai chấp nhận đóng vai trò nô lệ - và bất kỳ ai cũng có thể trở thành nô lệ. Mỗi người là một cá nhân độc lập… nhân loại là sự tự do.

Chính mối quan hệ đưa bạn đến với tình huống mà rắc rối xuất hiện ở đó. Ở phương Đông người ta đã trốn chạy, chỉ vì họ nhận thấy những khó khăn trong mối quan hệ này. Họ bắt đầu phủ nhận tình yêu của họ, cự tuyệt tình yêu của họ. Họ trở thành những người không có tình yêu và họ gọi đó là sự không lưu luyến. Dần dần họ trở thành những người vô cảm. Tình yêu gần như biến mất ở phương Đông và chỉ còn lại sự thiền định.

Thiền định có nghĩa là bạn cảm thấy tốt trong sự đơn độc của bạn. Thiền định có nghĩa là bạn chỉ có mối quan hệ với chính mình. Dĩ nhiên lúc này bạn có thể tránh được chín mươi phần trăm rắc rối – nhưng bạn phải trả giá đắt. Bạn sẽ gặp ít rắc rối hơn. Người phương Đông ít lo lắng hơn, ít căng thẳng hơn, với đôi mắt nhắm nghiền. Và họ hạnh phúc với việc này. Nhưng niềm hạnh phúc này cũng chẳng khác nào cái chết…


Ở phương Tây mọi việc diễn ra trái nghịch. Người ta cố gắng tìm kiếm niềm hạnh phúc qua tình yêu, và họ đã tạo ra nhiều rắc rối. Họ đánh mất mọi sự liên lạc với chính mình. Họ đã đi quá xa chính mình và họ không biết làm thế nào để quay lại. Họ không biết lối đi đâu, nhà họ ở đâu. Thế nên họ cảm thấy vô nghĩa, và họ không ngừng quan hệ với người phụ nữ này, người đàn ông kia – tình dục khác giới, tình dục đồng giới, tình dục lưỡng giới. Họ không ngừng cố gắng mọi cách và họ cảm thấy trống rỗng, vì tình yêu có thể đem lại cho bạn niềm hạnh phúc nhưng trong niềm hạnh phúc đó không có sự yên tĩnh, sự bình yên. Và khi không có sự bình yên trong niềm hạnh phúc, một lẫn nữa bạn bỏ nhỡ một thứ gì đó rất ý nghĩa.

Khi bạn hạnh phúc mà không có sự bình yên thì niềm hạnh phúc của bạn sẽ giống như một cơn sốt, một sự kích động. Cơn sốt này sẽ tạo ra sự căng thẳng trong bạn và không gì tốt đẹp có thể xảy ra cùng sự căng thẳng, chỉ là việc trốn chạy và theo đuổi. Và một ngày nào đó bạn nhận ra rằng mọi cố gắng của bạn là thứ hão huyền vì bạn đã cố gắng tìm kiếm người khác, nhưng bạn không tìm được chính mình.

Cả hai lối sống này đều thất bại.”

(tr. 183 -186)

(Lê Tuyên dịch, NXB Đồng Nai & Đông Nam, 2010)

3 nhận xét:


  1. shmily at 07/24/2011 11:31 am comment

    Bài viết hay quá! Đúng là yêu thương mọi người thì dễ, vậy mà sao yêu một người thì lại rất khó...

    Trả lờiXóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 07/24/2011 04:05 pm comment

    Mọi thứ mà ta " mong cầu " đều trở thành hư vô nếu ta không biết " TA SỐNG ĐỂ LÀM GÌ ?"

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 07/31/2011 12:02 am reply

      Ừm, sống để làm gì bao giờ cũng là câu hỏi gây trăn trở.

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...