Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011

Thịt nát xương tan 6

- Em lại đi thăm Hữu Vinh?

Vương hỏi tôi trong lúc chúng tôi cùng ăn trưa. Anh vẫn giữ im lặng với tôi trước khi nói ra câu hỏi ấy. Tôi biết anh không hài lòng. Tuy ngoài mặt thường tỏ ra tôn trọng quá khứ của tôi nhưng tôi hiểu, sâu trong lòng, Vương không muốn tôi có một chút tơ vương đối với những con người từng có mặt trong quá khứ ấy. Vương giúp tôi tìm một chỗ điều trị cho Hữu Vinh thực chất là để kiểm soát sự quan tâm của tôi dành cho anh. Hẳn nhiên, tôi biết ơn tất cả những gì Vương đã vì tôi mà làm cho Hữu Vinh. Vì điều ấy và vì tôn trọng cảm xúc của anh, tôi ngày càng ít đến thăm Hữu Vinh. Lần gần đây nhất là 3 năm trước. Lẽ ra Vương phải hiểu điều ấy. Thái độ của anh lúc này khiến tôi tức giận.

Tôi đứng bật dậy khỏi ghế, ném cho Vương một cái nhìn căm phẫn và rời khỏi phòng ăn. Lòng kiêu ngạo của một người đàn ông thành đạt giữ anh ngồi yên nhưng tôi biết anh sẽ không nuốt trôi được bất cứ món gì. Khoảng ba mươi phút sau, từ trên phòng ngủ, tôi nghe thấy tiếng xe của anh rời khỏi biệt thự. Tôi không quan tâm, nằm dài trên giường và ngập tràn một cảm giác chán nản. Cứ mỗi lần tôi đi thăm Hữu Vinh trở về, tình cảnh này lại diễn ra. Nó khoét sâu vào nỗi đau sống dựa dẫm của tôi khiến cho tôi cảm thấy cuộc đời mình trở nên trống rỗng và phí hoài. Dù tôi ý thức được rõ rệt quyền lực của mình đối với Vương nhưng vào những lúc thế này, tôi hoàn toàn thấm thía một cách sâu sắc rằng thứ quyền lực ấy cũng là do anh ban phát cho tôi. Anh có thể lấy lại nó bất cứ lúc nào và đẩy tôi ra đường như thứ phế phẩm. Tôi không có được tờ giấy kết hôn để có thể đòi hỏi quyền lợi hợp pháp của một người vợ. Thứ duy nhất tôi có từ Vương là tình yêu say mê anh dành cho tôi. Có thể nó hoàn toàn vững bền hơn một tờ giấy kết hôn nhưng nó cũng có thể chẳng là gì. Tình yêu say mê cũng giống như một ngọn lửa, nó bùng lên trong thoáng chốc rồi tắt dần, tắt dần đi… Qua năm tháng, ngọn lửa nồng nàn ngày nào cũng chỉ còn là một đống tro tàn. Tình yêu, quả thực không là gì khác ngoài một đống tro tàn.

Tiếng gõ cửa lôi tôi ra khỏi giường. Tôi lau những vệt nước mắt đã rơi ra vì những suy nghĩ ủy mỉ và mở cửa. Tôi nhìn thấy Anh Kiệt cầm trên tay một bông hồng đỏ.

- Anh Vương bảo tôi mang vào cho chị.  


Tôi cầm lấy đóa hồng từ tay Anh Kiệt và bảo anh ta vào phòng. Anh ta ngần ngại cho đến khi tôi phải yêu cầu lại lần thứ hai. Ngồi trên ghế, thái độ của Anh Kiệt bối rối như thể đang làm điều gì đó khuất tất. Tôi đứng ở cửa sổ, nhìn xuống khu vườn mà Anh Kiệt đã dày công chăm sóc. Khu vườn ấy cùng với ngôi nhà gỗ nhìn từ đây nom xinh xắn và có một vẻ biệt lập thanh sạch. Tôi nghĩ Anh Kiệt đã có một thế giới riêng ở nơi này, cũng giống như tôi. Nhưng thế giới ấy là vui hay buồn, tôi chưa bao giờ mở miệng hỏi anh ta. Đã có thể gặp nhau trong thế gian này và cảm thấy quyến luyến nhau, vì sao tôi có thể bằng lòng để anh ta mãi mãi ở xa tôi. Tôi thở dài và quay lại nhìn Anh Kiệt:

- Nói cho tôi biết, ba năm qua, cậu ở đây có cảm thấy vui vẻ không?

Anh Kiệt trân trối nhìn tôi. Ánh mắt cậu ta ấm áp và ngượng ngùng. Tôi mỉm cười và nêu lại câu hỏi. Bấy giờ Anh Kiệt mới nói:

- Ở đây, tôi được ăn, được ở, được trả lương. Tôi cảm thấy mình đã may mắn.

- Cậu còn người thân không?

- Tôi có một người chị gái nhưng đã chết cách đây nhiều năm.

- Cậu có để ý cô gái nào không?

Anh Kiệt trầm ngâm. Hẳn anh ta tự ti về bản thân mình. Tôi biết cuộc sống của anh ta gần như chỉ diễn ra trong phạm vi ngôi biệt thự này. Tôi chợt muốn có thể làm điều gì đó cho anh ta như là sắp xếp một hôn sự. Có thể khi có một gia đình để chăm lo, người ta sẽ cảm thấy cuộc sống của mình trở nên sinh động và giàu ý nghĩa hơn.

- Chúng tôi có thể giúp cậu. Cậu biết là Vương rất tin cậy cậu và cả tôi cũng thế. Chúng tôi xem cậu như một người trong gia đình. Nếu cậu cần điều gì thì đừng e ngại nói ra.

- Tôi không cần gì hơn cuộc sống mà tôi đang có.

Tôi nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời không mây, trong vắt. Một ngày đẹp để có thể lãng du ở đâu đó. Nếu có thể nằm dài trên một đồng cỏ ở thôn quê thì thật tuyệt. Hoặc phơi mình dưới cái nắng trong vắt ở một bãi biển vắng vẻ nào đó. Hoặc đổ mồ hôi trong một chuyến thám hiểm sự hoang vu của núi rừng. Những suy tưởng thật đẹp. Chúng khiến tâm hồn tôi thư thái. Tôi quay lại nhìn Anh Kiệt, cố tìm lời để nói với anh ta nhưng dường như với Anh Kiệt, lời nói không có ý nghĩa đặc biệt. Anh ta vốn chỉ thích chìm đắm trong những suy nghĩ riêng, quá ít bộc lộ khiến người khác cũng không biết phải bắt đầu từ đâu khi muốn trò chuyện với anh ta. Tôi đành bảo Anh Kiệt suy nghĩ về điều tôi nói và bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn lòng giúp đỡ anh ta chỉ cần điều đó nằm trong khả năng của tôi. Trước khi rời khỏi phòng, Anh Kiệt nhắn với tôi rằng Vương sẽ quay lại vào cuối giờ chiều để đưa tôi đi dự một sự kiện của công ty. Tôi hơi ngạc nhiên. Vốn tôi không xuất hiện cùng Vương ở những sự kiện lớn để tránh những đàm tiếu không đáng có.

- Anh Vương nhấn mạnh rằng sự kiện này rất quan trọng vì vậy anh ấy hy vọng lúc anh ấy quay lại, chị đã sẵn sàng để đi cùng anh ấy.

- Tôi hiểu. Anh ấy còn nói gì thêm không?

- Dạ không!

Tôi cảm thấy khó chịu bởi ý nghĩ rằng Vương lại tự ý xếp đặt điều gì đó mà không cần hỏi qua ý kiến của tôi. Nhưng có thể anh đã muốn nói. Chẳng may chúng tôi lại trở mặt trước khi điều ấy được nói ra. Trong lúc băn khoăn, mắt tôi chợt chạm vào cành hoa hồng tôi đã để trên giường từ lúc Anh Kiệt trao cho tôi. Đóa hồng đỏ thẫm nồng nàn và trầm mặc. Tôi buột miệng hỏi Anh Kiệt:

- Có thật là Vương bảo cậu mang cành hoa hồng này vào cho tôi không?

- Vâng, như nhiều lần khác.

Chúng tôi nhìn nhau. Tôi nhớ giây phút đứng sát cạnh Anh Kiệt trong buổi chiều hôm trước. Tôi ước gì chúng tôi có thể rút ngắn khoảng cách lúc này như lúc ấy.

- Vương bao giờ cũng tặng tôi những thứ rất giá trị, đặc biệt là khi cần phải dỗ dành tính khí của tôi. Có lẽ là cậu nên biết điều ấy!

- Hẳn chị cũng hiểu, hoa hồng nói lên một thứ có giá trị hơn tất cả.

Khi Anh Kiệt đóng cửa phòng lại, tôi rời khỏi chỗ đứng gần cửa sổ, đến bên chiếc giường và cầm đóa hoa hồng lên. Những cánh hồng mềm mại, chỉ
cần một cơn gió thổi qua, chúng cũng có thể run lên đầy vẻ yếu đuối. Một tạo vật mỏng manh như thế này lại có thể nói lên thứ có giá trị hơn tất cả ư? Thứ đó là cái gì vậy? Trái tim tôi chùng xuống… Tiếng thở dài hòa vào bầu không khí mênh mang…

(Còn tiếp...)

5 nhận xét:


  1. The dark at 04/09/2011 02:32 pm comment

    Mong là Vi Phong sớm viết xong cả 2 truyện...... .

    Trả lờiXóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 04/09/2011 05:36 pm comment

    Hi.. NMTX ! Hình như đã mấy tháng chưa xuất hiện phần tiếp theo rồi nhỉ ? Tối vui vẻ nha bạn !!!

    Trả lờiXóa

  3. singlestar at 04/10/2011 10:19 pm comment

    Ừm, đọc từ đầu tới cuối sẽ có cái nhìn tổng thể hơn. Cuộc sống con người phức tạp quá hén, ko biết mọi thứ rồi sẽ ra sao. Mình vẫn chờ...Chúc bạn luôn vui nhe!

    Trả lờiXóa

  4. Nắng at 04/11/2011 09:40 pm comment

    Anh Kiệt hẳn là một người đàn ông tinh tế và giàu cảm xúc, nhưng thực tế luôn chứng minh vẻ đẹp tâm hồn thật khó bù đắp cho vẻ ngoài nhiều thua thiệt. Tuy thế em vẫn mong nhân vật này có một kết thúc đẹp nhất.

    Trả lờiXóa

  5. singlestar at 04/13/2011 10:25 pm comment

    Phải nói như thế nào nhỉ?! đâu đó thì mình cũng biết đến cuộc sống phức tạp của giới văn nghệ sĩ, nhưng mình học được nhiều là trong các truyện hay phim thì mới lột tả đời sống nội tâm của họ. Đối với mình thì cuộc sống là muôn màu, mình luôn chấp nhận những yếu tố dù là trong đời thật lẫn truyện sáng tác. Chúc bạn luôn vui nhe!

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...