Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Rời rạc


Một người bạn từng hơn một lần nói với tôi, nhiều tác giả chỉ được biết đến tác phẩm sau khi đã chết. Vì vậy, nếu tôi chết đi, những gì tôi đã viết ra sẽ được biết đến như là tác phẩm của… người bạn ấy. Một câu nói đùa trong một câu chuyện vui. Thật ra cũng có lần tôi từng nghĩ, sẽ phấn đấu có một quyển sách mang tên mình. Nhưng rồi suy nghĩ đó cũng không ám ảnh tôi lâu. Đến hôm nay thì đã như một số không tròn trĩnh.

Tôi từng nói viết là một nhu cầu tự thân. Sự nhìn nhận của người khác thực tế cần phải nằm ngoài nhu cầu ấy. Cho đến mãi mãi về sau, đó vẫn là tôn chỉ của tôi. Nghĩa là khi nào nhu cầu tự thân kia mất đi, thì tôi không viết nữa, cái blog này cũng sẽ biến mất hoặc ít ra sẽ bị bỏ phế cho đến khi chính nhà cung cấp dịch vụ blog tự xóa sổ nó đi. Tôi hy vọng điều này sẽ không diễn ra quá đột ngột. Và hay nhất vẫn là, tôi hy vọng không phải nói lời vĩnh biệt với bất cứ ai.


Có vài lần, đọc lại blog của mình, tôi thấy rằng thỉnh thoảng tôi có nhắc đến cái chết. Điều này dường như đã làm nảy sinh những suy nghĩ vô cớ. Tôi cần phải khẳng định rằng việc tôi nhắc đến cái chết không bao giờ là một ám muội tự tử. Tôi nghĩ cái chết cũng cần được nhắc tới bên cạnh sự sống. Bởi như thế nó làm nổi rõ sự chia ly. Đứng trước sự chia ly, con người nhận ra đời sống và nhận ra nhau tốt hơn.

Hiện tôi không thích khoảng thời gian mà tôi đang trải qua này. Nói chung, tôi chưa bao giờ thích các kỳ thi. Đây lại là một kỳ thi lớn. Tin vui là tự tôi sẽ ra đề và tự tôi sẽ hoàn thành bài thi của mình. Tin buồn là đến cái đề tôi cũng không biết cách ra. Dù sao, tôi sẽ xem đây như một kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng có giá trị, cho dù vui hay buồn.

Mà nếu cứ dày lên theo tháng năm là những kỷ niệm buồn thì người ta sẽ sống thế nào nhỉ?

 “…chẳng lẽ em không thể tự mình dự đoán
rằng sẽ đến một mùa đông u ám,
một mùa đông hoàn toàn không ánh sáng,
và tuyệt nhiên cũng vắng bóng niềm vui?..." (*)




(*) Thơ Onga Bergon

8 nhận xét:


  1. người_Cần Thơ at 03/17/2011 10:14 am comment

    Cách viết ngày càng tinh tế, sâu sắc! Chúc bạn trãi qua kỳ thi tốt!

    Trả lờiXóa

  2. Nắng at 03/17/2011 08:58 pm comment

    Em cá là các nhà bác học cũng không thích nổi những kì thi. Kỉ niệm buồn có dày tới đâu thì cũng chấm dứt lúc ta chết thôi Cố lên chị nhé!

    Trả lờiXóa

  3. singlestar at 03/19/2011 10:32 pm comment

    Nếu là kỷ niệm buồn thì người ta chỉ muốn quăng nó đi, vượt qua & ko bao giờ nhớ tới, nhớ lúc trước bạn có nói rằng tại vì kỉ niệm chưa làm mình vui, mình nghĩ là những cái gọi là kỷ niệm thì nó vui & đáng nhớ, tại vì luyến tiếc nên mới buồn thui! Đời sống luôn có vui & buồn, cứ yên tâm!!! Khổ tận cam lai dù là sự yên bình trong tâm hồn thì cũng chính là vui đấy bạn ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/24/2011 11:38 pm reply

      Kỷ niệm thì có vui - buồn, nhớ về kỷ niệm buồn thì đương nhiên sẽ buồn, nhớ về kỷ niệm vui thì ít nhất miệng có thể nở nụ cười. Cho dù là vui hay buồn thì có lẽ kỷ niệm vẫn đẹp. Cái đẹp đã qua...

      Xóa

  4. Như Tâm at 03/22/2011 10:53 am comment

    Viết là nhu cầu tự thân. NT hiểu bạn. Khi VP còn viết được, là khi ấy còn nguồn vui do chính mình tạo ra. Mà vui thì vượt qua được nhiều thứ lắm. Vui, không có nghĩa là cười ha ha, nhỉ? Mà chính là mỉm cười với mình. NT nghĩ thế. Và bạn hãy mỉm cười đi nhé. Bạn viết ngày càng tinh tế. Không phải chỉ cho bạn, mà còn nói hộ rất nhiều người nữa đó. Hiện tại, ít nhất, bloger biết đến VP, vào nhà bạn thấy sâu lắng, thích đọc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/24/2011 11:46 pm reply

      Cám ơn bạn đã chia sẻ! Mình cũng nghĩ niềm vui đơn giản là chính mình mỉm cười với mình. Và khi đọc những dòng bình luận của bạn, mình cũng đang mỉm cười đây.

      Xóa

  5. Tuệ Tâm1978 at 03/25/2011 07:29 pm comment

    ..Tôi cần phải khẳng định rằng việc tôi nhắc đến cái chết không bao giờ là một ám muội tự tử. Tôi nghĩ cái chết cũng cần được nhắc tới bên cạnh sự sống. Bởi như thế nó làm nổi rõ sự chia ly. Đứng trước sự chia ly, con người nhận ra đời sống và nhận ra nhau tốt hơn... Thông thường khi ta nói về cái chết, người khác sẽ nghĩ là ta đang chán sống; Vì chỉ có những người chán sống mới nghĩ tới cái chết. Thật ra ! Cái chết luôn hiện hữu khắp nơi, có điều người ta không dám đối diện thôi. Để khi nó xảy ra với gia đình mình thì " nhiều người không có khả năng đón nhận " Nhiều người mà nghe gia đình mình nói chuyện có lẽ sẽ rất bị sốc đấy ! Vì đề tài này thỉnh thoảng được đưa ra bàn luận rôm rả. Và mọi người đều xem đó là chuyện bình thường Chuyện gì tới ắt sẽ tới. Một khi Thượng đế đã " gọi " thì dù bạn có muốn thì blog này vẫn khó mà giữ được Tối vui vẻ và an lành nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/31/2011 10:31 pm reply

      Có lẽ gia đình bạn rất thoải mái. Mình cũng nghĩ cái chết là một phần của tiến trình sống, chẳng qua nó là cái đích cuối cùng thôi. Có điều bình thường mình cũng không bàn tán rôm rả về cái chết với ai cả. Xem ra mình phải học thêm tinh thần của gia đình bạn

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...