tag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post3317821720870838792..comments2023-11-02T18:26:53.613+07:00Comments on Thị dân bằng lặng: Rời rạcVi Phonghttp://www.blogger.com/profile/01521319471033130121noreply@blogger.comBlogger8125tag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-28076090871139591612013-01-20T21:34:23.460+07:002013-01-20T21:34:23.460+07:00
Vi Phong at 03/31/2011 10:31 pm reply
Có lẽ gia ...<br />Vi Phong at 03/31/2011 10:31 pm reply<br /><br />Có lẽ gia đình bạn rất thoải mái. Mình cũng nghĩ cái chết là một phần của tiến trình sống, chẳng qua nó là cái đích cuối cùng thôi. Có điều bình thường mình cũng không bàn tán rôm rả về cái chết với ai cả. Xem ra mình phải học thêm tinh thần của gia đình bạn<br />Vi Phonghttps://www.blogger.com/profile/01521319471033130121noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-53874216515355187242013-01-20T21:34:12.517+07:002013-01-20T21:34:12.517+07:00Tuệ Tâm1978 at 03/25/2011 07:29 pm comment
..Tôi...<br />Tuệ Tâm1978 at 03/25/2011 07:29 pm comment<br /><br />..Tôi cần phải khẳng định rằng việc tôi nhắc đến cái chết không bao giờ là một ám muội tự tử. Tôi nghĩ cái chết cũng cần được nhắc tới bên cạnh sự sống. Bởi như thế nó làm nổi rõ sự chia ly. Đứng trước sự chia ly, con người nhận ra đời sống và nhận ra nhau tốt hơn... Thông thường khi ta nói về cái chết, người khác sẽ nghĩ là ta đang chán sống; Vì chỉ có những người chán sống mới nghĩ tới cái chết. Thật ra ! Cái chết luôn hiện hữu khắp nơi, có điều người ta không dám đối diện thôi. Để khi nó xảy ra với gia đình mình thì " nhiều người không có khả năng đón nhận " Nhiều người mà nghe gia đình mình nói chuyện có lẽ sẽ rất bị sốc đấy ! Vì đề tài này thỉnh thoảng được đưa ra bàn luận rôm rả. Và mọi người đều xem đó là chuyện bình thường Chuyện gì tới ắt sẽ tới. Một khi Thượng đế đã " gọi " thì dù bạn có muốn thì blog này vẫn khó mà giữ được Tối vui vẻ và an lành nhéAnonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-55975666285480521002013-01-20T21:33:52.958+07:002013-01-20T21:33:52.958+07:00
Vi Phong at 03/24/2011 11:46 pm reply
Cám ơn bạn...<br />Vi Phong at 03/24/2011 11:46 pm reply<br /><br />Cám ơn bạn đã chia sẻ! Mình cũng nghĩ niềm vui đơn giản là chính mình mỉm cười với mình. Và khi đọc những dòng bình luận của bạn, mình cũng đang mỉm cười đây.<br />Vi Phonghttps://www.blogger.com/profile/01521319471033130121noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-1334998020714466612013-01-20T21:33:40.563+07:002013-01-20T21:33:40.563+07:00
Như Tâm at 03/22/2011 10:53 am comment
Viết là n...<br />Như Tâm at 03/22/2011 10:53 am comment<br /><br />Viết là nhu cầu tự thân. NT hiểu bạn. Khi VP còn viết được, là khi ấy còn nguồn vui do chính mình tạo ra. Mà vui thì vượt qua được nhiều thứ lắm. Vui, không có nghĩa là cười ha ha, nhỉ? Mà chính là mỉm cười với mình. NT nghĩ thế. Và bạn hãy mỉm cười đi nhé. Bạn viết ngày càng tinh tế. Không phải chỉ cho bạn, mà còn nói hộ rất nhiều người nữa đó. Hiện tại, ít nhất, bloger biết đến VP, vào nhà bạn thấy sâu lắng, thích đọc.Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-86907205270035301512013-01-20T21:33:27.355+07:002013-01-20T21:33:27.355+07:00
Vi Phong at 03/24/2011 11:38 pm reply
Kỷ niệm th...<br />Vi Phong at 03/24/2011 11:38 pm reply<br /><br />Kỷ niệm thì có vui - buồn, nhớ về kỷ niệm buồn thì đương nhiên sẽ buồn, nhớ về kỷ niệm vui thì ít nhất miệng có thể nở nụ cười. Cho dù là vui hay buồn thì có lẽ kỷ niệm vẫn đẹp. Cái đẹp đã qua...<br />Vi Phonghttps://www.blogger.com/profile/01521319471033130121noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-90672544901018370712013-01-20T21:33:14.338+07:002013-01-20T21:33:14.338+07:00singlestar at 03/19/2011 10:32 pm comment
Nếu là ...<br />singlestar at 03/19/2011 10:32 pm comment<br /><br />Nếu là kỷ niệm buồn thì người ta chỉ muốn quăng nó đi, vượt qua & ko bao giờ nhớ tới, nhớ lúc trước bạn có nói rằng tại vì kỉ niệm chưa làm mình vui, mình nghĩ là những cái gọi là kỷ niệm thì nó vui & đáng nhớ, tại vì luyến tiếc nên mới buồn thui! Đời sống luôn có vui & buồn, cứ yên tâm!!! Khổ tận cam lai dù là sự yên bình trong tâm hồn thì cũng chính là vui đấy bạn ạ!Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-25445681170997658762013-01-20T21:33:02.896+07:002013-01-20T21:33:02.896+07:00
Nắng at 03/17/2011 08:58 pm comment
Em cá là các...<br />Nắng at 03/17/2011 08:58 pm comment<br /><br />Em cá là các nhà bác học cũng không thích nổi những kì thi. Kỉ niệm buồn có dày tới đâu thì cũng chấm dứt lúc ta chết thôi Cố lên chị nhé!Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7501954737041110963.post-89283651376286462872013-01-20T21:32:41.457+07:002013-01-20T21:32:41.457+07:00
người_Cần Thơ at 03/17/2011 10:14 am comment
Các...<br />người_Cần Thơ at 03/17/2011 10:14 am comment<br /><br />Cách viết ngày càng tinh tế, sâu sắc! Chúc bạn trãi qua kỳ thi tốt!Anonymousnoreply@blogger.com