Tại sao thế? Thói quen à? Tao đánh mày cái tát. Mai tao lại
đánh nữa. Mày cần bao nhiêu ngày thì quen? Tao chả quen được. Mỗi lần đứt
tay, tao lại đau một lần… - tr. 67.
Một người đã buồn, lại thêm nhàn rỗi. Đó là một người đã tới mức:
ngụy-mình! – tr. 92.
Im lặng. Một thứ im lặng ghê rợn. Có cái gì đổ vỡ. Mà vẫn im lặng. Những
tiếng động không kêu – tr. 95.
Những đổ vỡ be bé trong các cuộc đời, trong các thói quen – tr. 126.
Nếu tôi là số mệnh, khỏi phải nói, tôi sẽ tây vị ra mặt đối với những người
yêu nhau – tr. 133.
Những số phận be bé… Họ lọt thỏm đi, phi tang, phi tang… Ta không nghe thấy
tiếng "Sứa ơi" be bé của họ. Ta chỉ nghe thấy tiếng "Rõ!"
mạnh mẽ của họ. Rồi họ lọt thỏm đi, phi tang, phi tang… Để lại cho ta:
những chiến công! Những: sự tích! Những: trang sử!
Một vài tên tuổi! Có thế thôi. Ai đi mà bới lại cả một mớ những số phận
không tên, với những đổ vỡ không tên, và những hy sinh không tên của họ?
.. Mưa tháng Bảy. Mưa tháng Tám. Mưa thánh Chín… Năm nào cũng sẽ mưa. Nhưng
không phải năm nào chúng cũng sẽ mặc niệm họ đầy đủ bổn phận như họ đã đầy đủ
bổn phận đối với chúng ta – tr.182.
Yêu thì chỉ có một, tôi giữ ý kiến… Tất cả ở trong một người. Một người
thay thế tất cả. Thế mới gọi là yêu – tr. 268.
Người ta tự an ủi: "Sau này, xây lại!" Nhưng người
ta cũng biết rằng mọi cái gì làm lại, đều không đúng là nó nữa – tr. 289.
(NXB Hội nhà văn & Nhã Nam, 2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét