Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Truyện rất ngắn: Em bé đau khổ - Một buổi nhậu

Em bé đau khổ 

Sau khi ba mẹ ly dị, Mèo ở với ba (Mèo không phải tên thật của con bé, dĩ nhiên, nhưng vì nó nhỏ xíu như một con chuột nên mọi người gọi nó là Mèo). Con bé biết rằng mẹ và em trai nó sẽ không quay về. Phải mất nhiều năm sau nữa, Mèo mới hiểu lý do của sự đổ vỡ. Bây giờ thì không. Con bé xấp xỉ ba tuổi, còn quá sớm để cho nó biết sự thật. Bà nội con bé nuôi hy vọng, vì còn quá nhỏ, Mèo sẽ quên mẹ và sự thật cũng được chôn vùi cùng với sự lãng quên đó. “Thằng bé không có điểm nào giống với nhà này”, bà vẫn còn thấy cay đắng mỗi khi nghĩ đến niềm vui và sự yêu thương đã dành cho đứa cháu trai suốt một năm kể từ khi thằng bé chào đời. Bây giờ bà dồn tất cả tình thương cho Mèo. Ba con bé, chẳng mấy chốc đã tìm cho mình, không chỉ một, mà vài người đàn bà khác. 

Mèo vốn là đứa trẻ thông minh, tinh nghịch. Con bé từng hỗn vô cùng, cả cô giáo ở nhà trẻ cũng phải than phiền. Mọi người đã nghĩ sẽ chẳng ai dạy nổi con bé. Nhưng bù cho thói hỗn hào, Mèo có vẻ ngoài xinh xắn cùng một tính cách vui nhộn. Kể cả khi con bé văng tục (con bé rất ưa chửi bậy, ở tuổi lên hai lên ba, con bé không biết “Đ.M” có ý nghĩa gì nhưng bằng cách nào đó, nó sử dụng câu chửi một cách nhuần nhuyễn), con bé vẫn làm người lớn bật cười sảng khoái, trừ bà nội nghiêm khắc của nó. Bà cố gắng uốn nắn và một thời gian, con bé ghét bà ra mặt. Giờ đây có lúc bà thèm nghe một tiếng chửi bậy của con bé. Nhưng Mèo hầu như không bao giờ mở miệng. 

Sau khi ba mẹ ly dị, con bé trở nên ít nói. Lần gần đây nhất nó nói một câu đầy đủ là khi ngồi bô. Con bé dạo này bị bón và có vẻ rặn ị một cách khổ sở. Nó vục mái đầu hoe vàng trên hai bàn tay mũm mỉm, ngắn lũn chũn và cất tiếng, rành rọt từng chữ: “Trời ơi, sao tôi đau khổ thế này!” Khi bà nội con bé hấp háy mắt nhìn nó và thận trọng hỏi (bà vẫn ngỡ bà nghe nhầm): “Mày làm gì mà đau khổ? Bón quá hả con?”, con bé chỉ không ngừng lặp lại “Trời ơi, sao tôi đau khổ thế này…” 

(10/2015) 
---

Một buổi nhậu 

Kiên đãi tân niên tại nhà. Anh chỉ mời mấy người thân thiết. Món ăn được mẹ vợ tài trợ, hầu như là các món còn mang hơi hướng ngày Tết: bánh chưng, thịt gà luộc, thêm món cháo, một dĩa thịt luộc và một dĩa gỏi gà. Anh cũng lôi mấy phong nem chua và chả giò mang từ quê lên để thết bạn bè. “Chủ yếu là uống bia, chứ ăn chẳng bao nhiêu” anh nghĩ và không đặt thêm thức ăn. Kiên mua sẵn hai thùng bia và đúng như anh nghĩ, chỉ thức có cồn này là tiêu thụ nhanh. 

 Huân không đến cùng vợ. Thay vào đó, anh chở theo cô thư ký riêng. Cô này uống khá, chẳng kém cánh đàn ông là bao. Mẫy gã đàn ông vỗ vai Huân cười bảo “Thằng này được” như ngầm ám chỉ quan hệ tình ái giữa anh và cô gái trẻ. Huân lắc đầu quầy quậy “Thôi đi tụi mày”. Chuyện này đến tai vợ anh thì hỏng bét. 

Vợ Kiên về muộn, cô đang cố thụ thai nên không uống bia và ý chừng kiêng khem đủ thứ. Họ kết hôn được hai năm, sức khỏe bình thường nhưng chưa có tin vui. “Thằng này giao ban có đầy đủ không?”, Sơn già nhất hội vỗ vai Kiên hỏi. Anh chàng hớn hở cười nói: “Em ngày nào cũng làm tròn phận sự.” Cả bọn cười phá lên và cụng ly chan chát.

Linh hai ba tuổi, trẻ nhất, uống không biết mệt, cậu thách đàn anh nốc cạn hết ly này đến ly khác. Mới năm rưỡi ra trường, từ một sinh viên cao gầy, Linh đã có dấu hiệu béo bụng. Cậu thích cô thư ký của Huân và tranh thủ lúc anh tạt về nhà đưa chìa khóa cho vợ, cậu mon men tán tỉnh cô. Cô gái vui vẻ hưởng ứng mấy câu chọc ghẹo của cậu. Họ bí mật trao nhau số điện thoại. 

Hai thùng bia hết sạch trong chưa đầy tiếng. Linh nhảy phóc lên xe máy và mấy phút sau, chở ba thùng bia nữa về. Sơn đang nói về mấy phi vụ làm ăn. “Phải liều mới nhiều tiền” và Phương, dân kiểm toán, hưởng ứng bằng cách hứa hẹn sẽ lo hết mấy khoản thuế má cho anh. Kiên có phần e dè, anh sắp được bổ nhiệm lên chức và muốn tránh xa rắc rối. 

Huân quay lại. Mọi người đồ anh bị vợ nhà giữ chân nhưng anh khoát tay: “Đố bả dám” và kể mình gặp tai nạn. Anh đang phóng xe ngon trớn thì một bà già trờ xe băng qua đường. Anh quẹo tay lái gấp nhưng không tránh được. Cú va chạm khiến người đàn bà ngã lăn quay. Huân rủa người đàn bà và kết thúc câu chuyện. 

“Xui xẻo thật nhưng may mà không ai thấy nên tao phắn”. 

Cả bọn cười ầm ĩ và cụng ly chan chát. 

Họ uống từ mười một giờ trưa và chẳng mấy chốc đã hơn hai giờ chiều, rồi cứ thế mà bia tiếp bia đến tận khi hoàng hôn buông xuống và bóng tối dày đặc. Cuộc đời thật đẹp. 

(5/2016)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...