Tôi bận rộn đến ngày cuối cùng của năm. 27 Tết. Điều khác biệt
của hôm đó là, mọi người cùng đợi đến thời khắc đồng hồ điểm năm giờ ba mươi
phút chiều. Trong khi sắp xếp lại mọi thứ. Không còn ai đến làm phiền ai, như
có thể phó mặc những hồ sơ chưa có người đến nhận. Từng giây, từng giây thời
gian trở nên chậm chạp hơn bao giờ. Rồi cây kim phút nhích vào con số chỉ 30
phút, rồi một rồi hai giây nữa qua đi. Tất cả xôn xao, và những lời chào nhau,
tạm biệt, ăn Tết vui vẻ… dậy sóng. Đến bây giờ, sau bốn tháng, đó là ngày đầu
tiên và duy nhất tôi đi làm về sớm. Nghĩa là về đúng giờ.
Trong toàn bộ quá trình làm việc của mình, tôi chưa từng bận
rộn như hiện tại. Điểm này không khiến tôi nản lòng. Tôi biết là mình mong được
bận rộn. Không có gì kinh khủng hơn khi bạn đến sở làm và ngồi đờ đẫn như một
người buồn ngủ mà không được phép ngủ. Cần luôn làm việc. Nếu bạn đến nơi nào
đó để làm việc, ý tôi là vậy.
Có những người không qua nổi giai đoạn thử việc, kinh ngạc
làm sao. Và chính sách công ty, tôi có
thể gọi nó là gì nếu hai từ “thay máu” không thích hợp, sẽ lần hồi sa thải những
người trong danh sách cuối của một bảng xếp hạng (mà họ phân bổ nó như một chỉ
tiêu phải đáp ứng), như buộc người lao động làm việc trong một đe búa khổng lồ.
Và hàng lô những quy định và quy trình…
Có những người muốn nghỉ việc, sau một năm lương thưởng hậu
hĩnh, chẳng vì lý do gì ngoài lý do tôi đã biết. Công việc sẽ luôn như vậy, và
em chẳng thể phát triển được. Em không phải nói về sự thăng tiến, mà kiến thức
và tư duy… Dân luật thường chung một luận điệu. Và tôi bảo, “cỏ nhà người khác
luôn xanh hơn”…
Sau hai tháng thử việc, hợp đồng lao động chính thức cũng đã
được đặt bút ký. Vài ngày đắn đo, tôi không hăm hở, nhưng rồi tôi biết chẳng thể
khác được. Tôi cần phải kiếm tiền. Ngoài ra thì chẳng có gì quan trọng.
Đừng đi…
Cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua…
Chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt
Thấy đời mình như một cánh chim…
(Thơ Nguyễn Phong Việt)
Cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua…
Chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt
Thấy đời mình như một cánh chim…
(Thơ Nguyễn Phong Việt)
Vi Phong, lâu rồi nhỉ ?
Trả lờiXóaCó lẽ nàng không biết mỗi lần ta buồn nhất ta lại sang đây.
Mình sợ là mình đã quên quên nhớ nhớ rồi, hì...
Xóa