Mọi nơi chốn đều tương thông tức thời với mọi nơi chốn khác, ta chỉ có thể
trải được cảm giác cô biệt khi đang giữa một chuyến đi từ nơi này đến nơi khác,
nghĩa là, khi ta chẳng ở một nơi nào – tr. 28.
… sự hoàn hảo chỉ có thể được sản sinh ra như một cái thứ yếu và ngẫu
nhiên ; do vậy nó hoàn toàn không đáng để quan tâm, chân tánh của sự vật
chỉ được phát lộ khi hư hoại – tr. 88.
Ta chẳng thể đổi quá khứ được hơn bao lăm so với đổi tên… – tr. 163.
Dù sao thì, kết luận mà mọi câu chuyện đều dẫn tới là cuộc sống mà một con
người đã sống là một và chỉ một, đơn dạng và nén chặt như một tấm chăn co rút
lại mà ta không còn phân biệt nổi thớ sợi này với thớ sợi kia nữa – tr. 163.
Đọc là niềm cô đơn… Người ta đọc là đọc cho mình, dù có hai người cùng đọc
đi chăng nữa – tr. 226.
Ta thấy đọc nhất thiết phải là một hành động cá nhân, cá nhân hơn nhiều so
với viết. Nếu ta giả định rằng sự viết là nhằm vượt ra ngoài các giới hạn của
tác giả, thì nó sẽ chỉ tiếp tục có ý nghĩa khi nó được đọc bởi một người duy
nhất và đi ngang qua những mạch thần kinh của người này. Duy chỉ khả năng được
đọc bởi một cá nhân nào đó mới chứng tỏ rằng cái được viết ra có dự phần vào
sức mạnh của sự viết, một sức mạnh vượt quá một cá nhân – tr. 272.
Một khi ta đã rũ bỏ được cái mà ta từng nghĩ là thiết yếu, ta nhận ra mình
có thể thiếu nhiều thứ khác cũng không sao cả, thế rồi thiếu nhiều thứ khác nữa
cũng không sao cả - tr. 384.
(Trần Tiễn Cao Đăng dịch, NXB Hội Nhà Văn, công ty Nhã Nam, 2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét