Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Thành phố của những linh hồn

(Lâu, không viết truyện. Còn tưởng không viết nổi nữa. Nhưng hôm nay lại viết xong được truyện này. Ai đọc thì đọc nhưng đừng buồn... nếu buồn thì đừng đọc...)

Khi tôi đến được thành phố của những linh hồn, thì đích thực rằng tôi đã chết. Cảm giác trống rỗng, tôi nhìn không gian u ám hiện ra trước mắt mình. Như những cảnh tượng trong những bộ phim Mỹ về ngày tận thế, thành phố của những linh hồn hiện lên nhàu nhĩ, đổ nát. Từ cánh cổng vào đã thấy rõ nét hoang phế như thể bị bỏ rơi từ hàng vạn năm trời. Tấm biển ghi dòng chữ “Thành phố linh hồn” dựng xiêu vẹo cách đường vào chỉ vài bước chân. Gió rít những hơi rệu rã. Tôi không cảm thấy lạnh. Có lẽ đó là điều hay nhất khi người ta chết chăng? Không còn cảm thấy lạnh và cô đơn. Mặc dù cảm giác đau đớn vẫn còn nặng nề ở nơi mà nay không còn phát ra âm thanh nào. Chỉ vài phút trước, trái tim sinh học của tôi vẫn còn đập. Chỉ vài phút trước, cơ thể tôi vẫn thuộc về thế giới con người. Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc. Để giờ đây, tôi chỉ còn là một linh hồn, phiêu dạt trong thành phố của nó, tìm đến điểm tận cùng, mong chờ thời khắc tái sinh.

Đi qua cánh cổng, tôi phát hiện trên không trung có nhiều linh hồn đang bay lơ lửng. Một số khác lết những bước đi mệt mỏi. Một số ngồi bên vệ đường, nhợt nhạt. Không ai nhìn ai, không ai nói chuyện với ai. Hết thảy đều có vẻ câm lặng, mòn mỏi. Như những người còn sống mà thật ra đã chết trên trần gian. Chỉ có điều không phải ai cũng nhận ra điều đó.

Vù…

Một linh hồn vụt qua trước mắt tôi, lượn một vòng tròn và cuối cùng đáp xuống đối diện với tôi. Tôi hơi giật mình. Đó là một linh hồn của một cậu bé chỉ chừng tám, chín tuổi nhưng mặt mũi chi chít vết sẹo. Có vết sẹo còn đang rướm máu. Trên cánh tay và hai cẳng chân gầy trơ xương của cậu cũng có dấu vết của nạn bạo hành. Có lẽ khi còn sống, cậu đã chịu không ít đớn đau.

Em muốn gì cậu bé?

Tôi hỏi cậu khi cậu cứ đứng mãi ở trước mắt tôi.

Chị là chị gái trong đêm ba mươi tết hai năm trước?

Đôi mắt cậu bé nhìn tôi chực rơi lệ. Đôi mắt ấy chờ đợi tôi gật đầu xác nhận để được rực sáng lên niềm vui. Lòng tôi se lại. Trong cõi âm u này, một cái nhìn như thế, thật khiến người ta xao động, như hương vị quen thuộc của những món ăn tuổi thơ đã bặt tăm kể từ khi lớn lên, nay bất ngờ được gặp lại tại một góc đơn côi trong tâm hồn. Tuy vậy tôi không thể nào nhận ra cậu bé trong số những người quen của mình. Tôi cố lục lọi trí nhớ nhưng hoài công.


Xin lỗi em, nhưng chị nghĩ em đã lầm. Chị không biết ai như em khi chúng ta còn sống.

Không, em biết chắc chính là chị. Hai năm trước, trong đêm ba mươi tết, chị đã tặng cho em, một cậu bé bán vé số, một túi quà tết với rất nhiều bánh kẹo, hạt dưa và đủ loại mứt, còn có cả một cặp bánh trưng to như thế này này (cậu bé vừa nói vừa đưa tay vẽ lên không trung khối hình vuông quen thuộc của bánh trưng, với điệu bộ hân hoan của đứa trẻ vừa được khen thưởng), và có cả nước ngọt mà em chưa bao giờ được uống thử nữa. Bà cháu em đã ăn một cái tết thật vui, vui nhất từ trước tới giờ. Đó cũng là cái tết cuối cùng em được ở bên bà.

Giọng cậu bé trong trẻo nhưng có âm hưởng trầm buồn.

Tôi đắn đo đưa ký ức trở về thời gian hai năm trước, trong đêm giao thừa. Ký ức ấy gắn liền với cuộc chia tay giữa tôi và Vĩnh. Cuộc chia tay đầu tiên, nghĩa là sau đó chúng tôi còn những cuộc chia tay khác, sau những lần tái hợp đau đớn. Và cuối cùng, cuộc tình đi đến hồi kết khi tôi nằm dưới đáy vực sâu, thân thể nát bấy.

Khi sống lại những ký ức về Vĩnh và cuộc tình với anh, tôi chủ ý dừng lại đúng thời điểm cậu bé đã nhắc đến, cố nhớ ra gương mặt cũng những người khác trong toàn bộ câu chuyện thay vì chỉ thấy mỗi mình Vĩnh. Và ở một góc trí nhớ ít ỏi dành cho phần thế giới còn lại, tôi đã nhận ra cậu bé. Miệng tôi khô khốc.

Em ạ, tôi đã cho em thứ mà tôi định vứt đi, sau khi tôi chứng kiến người đàn ông của mình và người đàn bà khác, mềm oặt trong vòng tay của nhau, chỉ bởi những thứ đó là thứ tôi chuẩn bị cho gã đàn ông chết tiệt mà tôi đã trót yêu say đắm đó. Và lý do tôi cho em thay vì vứt vào thùng rác chính bởi vì em đã xuất hiện ngay lúc đó, gần hơn cái thùng rác mà tôi có thể nhìn thấy. Thậm chí tôi đã không nói với em nhiều hơn một câu nói. Và chắc chắn là tôi không hề động lòng, không hề có cái lòng tốt mà hành vi của tôi tưởng như đã thể hiện điều đó.

Muốn nói với em sự thật nhưng lòng tôi nghẹn lại. Có lẽ đến chết tôi vẫn là người hèn nhát, là người thích rêu giảng về sự chân thực nhưng vô vọng trong việc thực hiện nó trong đời mình.

Chị xin lỗi!

Cậu bé nhíu mày nhìn tôi không hiểu. Đôi mắt cậu sưng húp. Tôi với tay chạm vào, hình dung những ngày tháng khốn khổ của cậu trước đây. Cậu bé nhắm mắt lại, khẽ ngả gương mặt về phía lòng bàn tay tôi. Trên môi cậu phảng phất một nụ cười xanh xao. Tôi nhìn, buồn rớt cả nước mắt.

Gió vẫn rít những hơi buốt giá. Tôi hỏi cậu bé có muốn đi cùng tôi. Có thể đoạn đường còn xa và có thể chúng tôi cần có ai đó bên cạnh. Cậu bé tỏ ra hân hoan, dặn tôi đợi cậu ít phút. Vụt bay vào một con ngõ nhỏ tăm tối, cậu mất hút trong bóng đêm thăm thẳm. Tôi đứng lui vào một góc, nhìn những linh hồn chập chờn xung quanh. Biết đâu trong đám người này có ai đó mà tôi biết. Cái chết lúc nào chẳng đến trước không báo động, làm sao ta kịp biết mất gì khi bấy lâu không giữ gìn sợi dây liên lạc với nhau? Hẳn nhiên, tôi không mong chờ bất cứ một sự hội ngộ nào ở đây – thành phố của địa ngục. Người ta nên được gặp gỡ nhau trong cõi đời thực, để được nói, được cười, được dắt tay nhau đi và dắt tay nhau về. Trên những con đường chông gai. Cho những tháng ngày nên thơ. Chỉ để được là gì đó của nhau, đơn giản, dịu dàng. Khi còn sống, tôi có bạn mà không có tình bạn, có tình yêu mà không có người yêu. Mọi thứ dang dở như vậy. Có điều, thế nào rồi cũng đã xong. Trong cõi âm tì này, có mấy linh hồn đã sống vẹn nguyên một kiếp con người?

Cậu bé quay trở lại, bế trên tay một đứa bé chỉ vừa mấy tháng tuổi được quấn trong một cái chăn cũ kỹ, nhàu nát. Tôi chưa kịp hỏi, cậu bé đã nói:

Em nhìn thấy nó ở bên dòng sông đen nên em đã mang nó theo. Nhưng nó khóc và quấy phá quá, vì vậy em đã để nó lại xem có ai đó sẵn lòng cưu mang nó. Em lượn lờ ở đây suốt mà không thấy ai để mắt đến nó. Bây giờ có chị rồi, chị đưa nó theo chung với chúng ta nhé!

Tôi đón tay bế lấy cái bọc nhỏ xíu từ tay cậu bé. Đứa trẻ tím tái, lạnh ngắt nhưng tiếng khóc thật to và thống thiết. Đứa con của số phận không may. Khi còn sống đã bị cha mẹ bỏ rơi, đến chết rồi cũng còn lưu lạc như thế này. Tôi nghẹn ngào cất tiếng ru.

À ơi…

Cậu bé dạy tôi bay nhưng tôi vẫn thích đi bằng hai đôi chân, cho tôi cảm giác vững vàng đồng thời có thể kiểm soát hai đứa trẻ tôi mang theo tốt hơn. Tuy thế cậu bé vẫn rất thích bay lượn, thỉnh thoảng còn lạc dấu của chúng tôi. Không trung có nhiều linh hồn hơn mặt đất. Những linh hồn vội vã đến nơi tái sinh. Cả ở dưới địa ngục, người ta cũng không còn dành thời gian để nhìn nhau. Không nhìn nhau thì cũng không có gì thiết tha để trao tặng nhau.

Tôi hỏi cậu bé về những vết thương trên người cậu. Cậu bảo nhà chủ nơi cậu giúp việc sau khi bà cậu mất đã đánh đập cậu, bằng bất cứ thứ gì họ có thể vớ được trong lúc tức giận. Và họ thường xuyên tức giận, ngày nay qua ngày khác, dù đời cho họ rất nhiều đặc ân.

Nhiều lần, họ lấy dao cứa lên người em. Sau đó những vết thương cũ mới chất chồng, người em chằng chịt sẹo. Rồi đến một hôm, ông chủ nhà đạp em một cái đau chí mạng. Đầu em đập vào tường. Khi tỉnh dậy, em thấy mình ở trên một con đò trôi trên dòng sông đen. Ông già gầy gò nhưng chèo đò rất nhanh. Thoáng một cái đã tới rìa thành phố linh hồn. Ông già bảo em đi về phía thành phố, đi theo những linh hồn khác tìm đến điểm tận cùng, ắt sẽ có cơ hội tái sinh. Em gặp đứa trẻ này ở ngay đó và mang nó theo. Không biết nó ở đó từ bao giờ rồi…

Đứa trẻ trên tay tôi đã thôi gào khóc. Nhưng nó không ngủ. Dường như những linh hồn không biết ngủ. Trong bóng đêm, chúng tôi thao thức. Và cùng nhau, đấy là điều may mắn nhất.

Chị làm sao xuống đây?

Bay lượn trên đầu tôi, cậu bé ngó mắt xuống hỏi. Gương mặt em bầm dập vết thương nhưng vẫn thật ngây ngô, trong sáng. Có vẻ như sự hành hạ của nhân gian kết thúc bằng cái chết của chính em đã không để lại trong em sự oán hận nào. Em vẫn ở trong lòng địa ngục mà tin rằng đây là một nơi hằng tốt đẹp, nơi người ta có thể đi tiếp những cuộc hành trình mà không phải chịu bất cứ sự tổn thương nào. Lúc còn sống, hẳn là em cũng đã tin như thế, phải không, cậu bé?

Có một người mà chị đã yêu hơn tất cả và chừng như cũng đã yêu chị hơn tất cả. Rồi một ngày đột nhiên tình yêu ấy trở thành vật cản đối với người. Và sau đó…sau đó thì chị ở đây, với em.

Tôi thở dài nghĩ về sự chọn lựa cuối cùng của mình. Tôi có thể gạt Vĩnh qua một bên, và tiếp tục cuộc sống mà không có anh. Tôi đã thiếu vắng anh nhiều lần trong đời, và dù thế thì tôi vẫn tiếp tục bước đi. Nhưng thật ra trái tim tôi đã ngừng đập. Và cái viễn cảnh mang theo cái khối đá ấy trong cơ thể suốt phần đời còn lại thật hãi hùng. Cái gì đợi tôi ở phía trước, nếu không phải là những năm tuổi già hiu quạnh? Chết vì tình yêu thì không phải là mốt của xã hội hôm nay, càng không đáng được thông cảm dù từ xa xưa. Nhưng tôi đã chọn lựa cái chết để chấm dứt tình yêu của tôi và Vĩnh. Có điều trong sâu xa, tôi không chết vì Vĩnh hay chết vì tình yêu. Tôi chết cho chính tôi, cho cái nhu cầu được giải thoát bản thân khỏi cuộc sống mà tôi vô vọng trong việc tìm kiếm sợi dây kết nối. Sự tự giải thoát ấy là điều không phải ai cũng hiểu được. Nhưng người muốn chết thì không còn quan tâm xem có ai hiểu mình hay không. Đó là mong muốn của những người còn khát sống – đã nằm ngoài phạm vi tôi.

Chị xin lỗi!

Sao chị lại xin lỗi?

Tôi ra hiệu cho cậu bé xuống, với tay ôm lấy em vào lòng. Hai đứa trẻ tội nghiệp ở trong vòng tay lạnh lẽo của tôi. Tôi đã mất đi cơ thể người, không còn khả năng sưởi ấm cho chúng. Hai linh hồn trẻ thơ không nơi bám víu. Tôi đã chọn lựa cái chết mà quên rằng vẫn có ai đó như các em trong cuộc đời cần tôi chịu trách nhiệm, chỉ bởi các em vô vọng làm chủ cuộc đời mình ở cái tuổi còn quá nhỏ. Ngập trong nỗi đau cá nhân, tôi đã quên mất nỗi đau đồng loại.

Chị đừng khóc!

Cậu bé bắt đầu mếu máo, đứa trẻ tôi ôm trong cánh tay còn lại cũng bắt đầu thút thít khóc. Dường như những linh hồn biết khóc cùng nhau hơn con người. Trong cõi âm tì này, đó lại là điểm sáng lung linh.

Gió vẫn rít những hơi lạnh buốt. Các linh hồn vẫn vội vã uể oải đi về phía cuối thành phố. Chúng tôi cũng đang dần bỏ lại thành phố của những linh hồn sau lưng. Ông già gầy gò nơi dòng sông đen đã nói với chúng tôi, chỉ cần đến được điểm cuối, chúng tôi sẽ có cơ hội trải qua một kiếp nhân sinh khác. Ở kiếp ấy, hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng tôi.

Hãy hy vọng khi đi qua thành phố của những linh hồn… đó là chặng đường cuối cùng của những bi thương…

Tháng 10-11/2010

11 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 11/06/2010 08:52 am comment [hidden]

    Có điều trong sâu xa, tôi không chết vì Vĩnh hay chết vì tình yêu. Tôi chết cho chính tôi, cho cái nhu cầu được giải thoát bản thân khỏi cuộc sống mà tôi vô vọng trong việc tìm kiếm sợi dây kết nối. Sự tự giải thoát ấy là điều không phải ai cũng hiểu được. Nhưng người muốn chết thì không còn quan tâm xem có ai hiểu mình hay không. Đó là mong muốn của những người còn khát sống – đã nằm ngoài phạm vi tôi. Nhưng cuối cùng thì chỉ có thể xác bị chết mà thôi, còn linh hồn thì vẫn hiện hữu và vĩnh viễn hiện hữu Những linh hồn chết ? Phải chăng cũng chính là những người tưởng đang còn sống nhưng thực tế đã chết rồi. Vì tâm hồn không còn biết đến những gì đang hiện hữu quanh mình mà chỉ có mệt mõi và mệt mõi...vì tranh đấu...và vì rất nhiều nguyên do khác... Như phần đầu câu truyện : Một số khác lết những bước đi mệt mỏi. Một số ngồi bên vệ đường, nhợt nhạt. Không ai nhìn ai, không ai nói chuyện với ai. Hết thảy đều có vẻ câm lặng, mòn mỏi. Như những người còn sống mà thật ra đã chết trên trần gian. Chỉ có điều không phải ai cũng nhận ra điều đó. Ngày mới an lành bạn nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 11/08/2010 09:07 pm reply [hidden]

      Mình cũng không hiểu hết động lực của việc viết ra câu chuyện này, có lẽ là vì những buồn chán trong tâm, hay có lẽ vì những đứa trẻ bị bạo hành ngày càng xuất hiện nhiều quá... Nhưng về cơ bản, mình có những ám ảnh về sống - chết, với ý nghĩ rằng, đôi khi người ta sống mà thật ra đã chết...

      Xóa

  2. Nắng at 11/06/2010 04:03 pm comment

    Ôi! Buồn, nhưng đầy hy vọng!

    Trả lờiXóa

  3. Tuệ Tâm1978 at 11/08/2010 10:34 pm comment [hidden]

    Nhưng về cơ bản, mình có những ám ảnh về sống - chết, với ý nghĩ rằng, đôi khi người ta sống mà thật ra đã chết... Thật ra câu truyện này bạn viết ý nghĩa lắm ! Cảnh báo mọi người nên nhìn lại mình, để biết mình đã thực sự sống chưa ? Hãy nhìn dòng người đang chạy trên đường phố Hãy nhìn gương mặt của những người lúc kẹt xe, hay chờ đèn đỏ... Tất cả đều ko hiện hữu...tất cả đang sống ...mà hồn ở tận đâu đâu.... Ngày nay, chẳng hiểu sao nạn bạo hành lại bùng phát. Chẳng lẽ đó chính là dấu hiệu để báo rằng " phần lớn con người thật sự đã chết rồi, nên họ mới bạo hành trẻ nhỏ hay người khác một cách nhẫn tâm mà ko hề thương xót "

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 11/15/2010 07:40 pm reply [hidden]

      Ờ, cái sống-chết ở nội tâm chả ai nhìn thấy được đâu khi mà chính chủ thể không quan tâm. Nhưng mình nghĩ những người sống mà không bao giờ tự hỏi có khi là hạnh phúc,bởi họ đã sống đúng thực tế đời họ. Về nạn bạo hành, mình nghĩ ko chỉ là vấn đề đạo đức không đâu. Con người càng ngày càng ít thương nhau. Cơ bản là như vậy...

      Xóa

  4. Paññadiṭṭhi_Tuệ Kiến_Nguyễn Anh Tú at 11/15/2010 10:45 pm comment

    Chúc bạn đầu tuần vui vẻ nhé ! Những câu chuyện bạn viết rất hay đó ! Hãy phát huy ! Bạn nhé ! Thân chúc bạn an lạc !

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 11/20/2010 12:29 pm reply

      Cám ơn bạn đã dành thời gian đọc truyện của mình nhé! Mình rất vui!

      Xóa

  5. Tuệ Tâm1978 at 11/15/2010 11:32 pm comment [hidden]

    Nhưng mình nghĩ những người sống mà không bao giờ tự hỏi có khi là hạnh phúc Nếu vậy thì ánh mắt họ phải toát ra nét rạng ngời, cớ sao lại u buồn và lo lắng hả bạn ? Khi tình thương càng ít, thì tệ nạn xã hội càng gia tăng. Và nó sẽ càng tăng nếu một ngày nào đó tình thương bị hủy diệt...

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 11/20/2010 12:38 pm reply [hidden]

      Ờ, hạnh phúc hay không, thật ra cũng thật khó đoán được. Vì con người cứ hay có thói quen giả vờ hạnh phúc dù bản thân đau buồn. Nếu có thể thành thật với nhau một chút, thì những nỗi buồn hẳn đã được bù đắp...

      Xóa
  6. vậy là cho đến khi sang bên kia thế giới ta vẫn không thôi khắc khoải ư. và nỗi đau vẫn còn hiện hữu ư. vậy thì chết chỉ giải tỏa nỗi đau về thân xác thôi còn linh hồn vẫn thế. chỉ có một cách: ...không có kiếp sau... !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu bạn sống đau buồn thì cái chết sẽ biến bạn thành người hạnh phúc chăng? Nếu bạn sống hạnh phúc thì rồi cái chết sẽ biến bạn thành người đau buồn chăng?

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...