Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Nói với mình (3)



Buổi sáng, hai ngày liên tục, mình hắt xì hơi, một lần ba cái, một lần hai cái. Dấu hiệu của cảm cúm, mình nghĩ. Nhưng may mắn là không. Duy có cổ họng mình hơi rát. Mình tọng quá nhiều nước đá. Cái nóng Sài Gòn tàn nhẫn. Cái nóng tháng Năm. Tháng Năm buồn chán như một cô gái già cảm thấy cuộc đời mình sắp hết. Nhưng lại luôn tự nhủ, vào lúc nào đó, như ánh nắng chói chang hãnh tiến tràn ngập khắp vỉa hè, nhất là mấy đoạn qua cầu, không một bóng cây che, rằng: “Mị còn trẻ, Mị còn trẻ lắm, Mị wanna party”.

Mình xem thử hắt xì hơi vào cái ngày giờ như thế có điềm báo gì, hị hị. Và câu trả lời: Bạn đang thích một người cho ngày đầu và ở ngày hôm sau, Một ngày tốt đẹp hay Bạn có lộc ăn. Hài dễ sợ, mình thấy. Hôm trước, mình nói với Mỹ Mỹ, cuộc sống của mình không có khe hở nào dành cho sự lãng mạn. Mỹ Mỹ gật gù. Sau bận yêu phải gã ưa khủng bố tinh thần bằng cách dọa giết và đủ thứ hành động điên rồ khác, Mỹ Mỹ đâm ngán tình yêu hơn xưa. Nhưng mình nghĩ mình hiểu bạn mình. Có thế nào thì cô ấy sẽ vẫn tìm một anh chàng nào đó. Và mặc dù mấy mối quan hệ đàn ông đàn bà, lổn nhổn trong đó “toàn sạn đạo”, mình vẫn biết, đó là cách cuộc sống tiếp diễn. Một dòng chảy tình cảm bị chặn đứng, và người ta chẳng khác gì cái kiềng ba chân thiếu mất một chân.

Mỹ Mỹ nói trong lớp ngày xưa, nhiều người bặt tin; Mỹ Mỹ nhắc vài cái tên và tự hỏi, không biết bây giờ L làm gì, ra sao. Mình bảo trong tiệc cưới Tr vài năm trước, chẳng phải có người bảo cậu ấy giờ đã làm cha xứ. Mình nói có thể L có những chuyện buồn nào đó, ngày xưa cậu ấy ở trên lớp thì không nói gì nhưng mỗi tối thường hay gọi điện nói chuyện phiếm với mình. Có lần vài năm sau đó, nghĩa là cách đây độ mười năm, L đột nhiên gọi cho mình, tự giới thiệu là một người bạn của L, và nói rằng L buồn lắm, L thấy mình trên núi Bà Đen, L vẫy mình nhưng mình không ngó ngàng đến cậu ấy... Mình đã chỉ biết nói, nghĩa là vờ chấp nhận người gọi cho mình đúng là bạn của L và nhờ bạn ấy chuyển lời đến L, rằng mình không từng như thế, chắc chắc là mình không nhìn thấy L trong chuyến đi đó, nếu thấy, không có lý do nào mình ngoảnh mặt làm ngơ. Mình vốn không rõ L gặp phải những chuyện gì trong cuộc sống, cậu ấy chưa bao giờ thực sự nói rõ. Ngày xưa khi ở trên lớp, L trong dáng vẻ chỉn chu thường chỉ hay cười cười và cư xử với mình chỉ như một người bạn học chung lớp bình thường. Và mình cũng đối với cậu ấy như vậy.

Mỹ Mỹ bật cười và bảo, Một người con trai ngày nào cũng gọi điện cho bạn này mà bạn này còn không biết người ta thích mình. Mỹ Mỹ kể thêm tên người khác cũng thích mình ngày đó. Mình nói với Mỹ Mỹ là phương diện này mình không đủ tinh tế. Một lời nói trực tiếp, giản đơn, chân thành sẽ có tác dụng hơn với mình, ít ra mình có thể hiểu. Cho đến bây giờ điều này ở mình cũng không thay đổi.

Dù sao từ xưa, L đã rất ưa mặc áo sơ mi với cổ áo như các cha xứ, bây giờ trong màu áo linh mục, hẳn cũng rất hợp với L, mình nói và Mỹ Mỹ gật gù.

Mỗi lần gặp Mỹ Mỹ và hàn huyên dăm ba chuyện những bạn học ngày cũ, mình cảm thấy như đột nhiên bị quăng về ngày xưa, trong tâm thế của một người đã từng cùng một số người tồn tại cùng nhau trong một khoảng thời gian nào đó, đã từng biết họ là những người a,b,c,d  như thế và bây giờ, nhiều năm đã trôi qua, đón nhận những tin tức về họ, nhiều cái khó hình dung nếu là bọn mình của cái thời ấy, và mình biết, tất cả đã trở thành những người khác. Mình chợt cảm thấy có thể cùng nhau trong một giai đoạn nào đó, dù chỉ là bước ngang qua nhau, dù không lưu lại dấu giày, thì cái việc từng gặp gỡ đó cũng chẳng thể xem là không có tí ý nghĩa nào. Bởi đó  là cách duy nhất người ta có thể chứng kiến nhau đã trưởng thành, đã sống và đã thay đổi như thế nào. Khi cuộc sống không ngừng trôi...

Ngồi với Mỹ Mỹ, và mình biết mình đang ngồi với Mỹ Mỹ 30 tuổi, đồng thời mình đang ngồi với Mỹ Mỹ của những năm 15, 16 tuổi. Và mình đang 30. Và mình đang 15, 16.

Cái cảm giác đó, kỳ thực vui lắm mà cũng buồn nhiều lắm…

Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi… 
(Thơ Xuân Quỳnh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...