Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Tưởng niệm

Dọn dẹp máy vi tính và xóa đi nhiều thứ, đã tìm kiếm, gom góp, gìn giữ, có lúc nghĩ mãi mãi sẽ lưu trữ như vậy, cho đến năm cùng tháng tận, điều còn lại, luôn theo tôi vẫn là những mảnh tình cảm vương vãi trong những đám file điện tử này. Phần ký ức xa xăm về điều gì đó đã từng tồn tại. Bất chấp những lần máy vi tính hỏng, những thứ quan trọng nhất này vẫn được bảo toàn nguyên vẹn. Một vài mất mát đôi lần xảy ra đều được cuống cuồng tìm lại bằng mọi biện pháp. Vào buổi sáng chủ nhật ngày 25 tháng 11 năm 2012, vài lần nhấp chuột, chậm rãi, và tôi xóa sạch.

Cũng trong buổi sáng ngày chủ nhật, tôi “thanh lý” đám sách vở từ thời đại học. Như đám file điện tử, những hiện vật đại diện cho cái thưở học trò này – kỳ thực cũng chẳng còn lại bao nhiêu qua năm tháng – cũng đã được lưu giữ như một mảnh của tình cảm từ quá khứ vẫn sống qua dòng thời gian. Ngày hôm ấy, tôi ngồi trước cái hộc tủ nhỏ của mình, cái hộc tủ bình thường vẫn im lìm tồn tại, chậm rãi, tôi lôi ra từng cuốn vở, từng quyển sách.


Cuốn vở đầu tiên tôi chạm phải, tình cờ là cuốn ghi môn học LSS. Tôi thoáng ngần ngừ mở ra trang đầu. Ở ngay phía trên cùng, tôi nhìn thấy nét viết bằng bút chì của mình tên, số điện thoại và địa chỉ email của giảng viên giảng dạy. Có những thứ đã khởi đầu từ rất lâu mà bạn chẳng thể nào biết trước được. Đi một vòng lớn, người “đưa tiễn” tôi là người này đây. Giống như trong câu chuyện kể bằng thơ, một người thích ném chiếc nhẫn xuống biển sâu và thử thách người tìm kiếm. Một lần. Hai lần. Ba lần. Lần nữa. Lần nữa… Mỗi lần ném một sâu hơn, một xa hơn. Một lần. Hai lần. Ba lần. Lần nữa. Lần nữa… người tìm kiếm chân thành cuối cùng chết rục ngoài biển sâu. Một câu chuyện kể bằng thơ. Có gì đâu mà khóc.

Tôi soạn những thứ cần bỏ đi. Những thứ đã có sẵn ở trong đầu. Có vài thứ bắt gặp, tôi ngây người nhận ra. Tôi biết tôi không thể để lẫn chúng trong những thứ sẽ rời khỏi tôi. Những nét vẽ nguệch ngoạc, những con chữ dở dang, những vần thơ dớ dẩn… lọt vô tình trong cuốn vở nào đó. Tôi xé bỏ. Rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều mảnh vụn...

Tôi trơ mắt nhìn.
Trong buổi sáng chủ nhật ngày 25 tháng 11 năm 2012.
Trong nhịp thở thời gian.

Thế giới xanh xao những sự thực gầy gò...



---

(In nghiêng: Thơ Lưu Quang Vũ)

3 nhận xét:


  1. Tiểu Vũ at 12/03/2012 03:39 pm comment

    Tôi đợi một thế giới tươi đẹp và một cuộc sống viên mãn hơn - vậy mà sao vẫn cứ đợi.

    Trả lờiXóa

  2. Miss thất thường at 12/04/2012 08:17 am comment

    Thế giới xanh xao những sự thực gầy gò... Đôi khi nhìn một góc nào đó thấy chơi vơi. Nhưng nhìn lại góc khác lại thấy dường như cuộc đời vẫn ệm ả trôi.... Ngày vui

    Trả lờiXóa

  3. Diệu Thủy at 12/04/2012 10:14 pm comment

    Buồn ....

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...