Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

Tình ca mùa đông

1. Mùa đông ở Hà Nội, trong lúc đang đi vòng quanh Hồ Gươm vào một buổi sáng tinh sương, tôi gặp lại Du. Cậu thật hoàn hảo, ở tuổi 27. Tôi hỏi cậu làm thế nào mà trở nên đẹp trai như tài tử điện ảnh Mỹ thế kia? Du cười, gương mặt cúi xuống bẽn lẽn. Về điểm này thì cậu không khác mấy so với trước kia. Chúng tôi cùng ngồi xuống một chiếc ghế đá, ngắm sương giăng phủ khắp quanh hồ. Mùa đông ở đây thật đẹp, cứ như một bức tranh thủy mặc khiến người ta tĩnh tại, nao lòng. Du mặc đến ba lớp áo mà hình như vẫn còn thấy lạnh. Cậu co người lại xuýt xoa, còn không ngừng thở ra những làn khói trắng tinh mờ ảo. Tôi bật cười:

- Xem ra sức khỏe cậu vẫn kém!
- Không thể so sánh mình với đứa con của mùa đông được!

Đứa con của mùa đông ấy là tôi. Ngày xưa Du đặt cho tôi cái biệt danh ấy. Ở Sài Gòn không có mùa đông nhưng vào khoảng tháng 11, 12 tiết trời trở nên mát mẻ, thỉnh thoảng có những đợt không khí lạnh ở đâu tràn về. Người Sài Gòn khi ấy lại nô nức sắm sửa áo ấm. Du và bọn bạn cùng lớp cũng thế. Nhưng tôi thì không, vẫn ăn mặc phong phanh, trong sinh hoạt còn phải bật quạt mới chịu được. Cái biệt danh ấy từ đó mà ra. Hôm nay, trong tiết trời mười mấy độ ở Hà Nội, tôi cũng chỉ vận trên người một chiếc áo len cổ lọ là thấy đủ ấm.

- Cậu làm gì ở đây thế Miên?
- Du lịch.
- Mình cũng thế. Trùng hợp nhỉ! Ai ngờ được, chín năm trời, lại gặp lại nhau ở miền Bắc xa xôi này.
- Xa xôi?! Chỉ là 1 giờ 45 phút đường bay.
- À, là so với đoạn đường chúng ta có thể gặp nhau ở ngay Sài Gòn. Gần hơn biết bao!
- Ừ, gần hơn, nếu là khoảng cách địa lý.

Tôi trầm ngâm. Du im lặng. Cùng nhau lắng nghe âm vọng của thời gian. Chín năm là một đại lượng không ngắn. Tôi đã kịp có được nhiều thứ cho cuộc đời mình, và cũng kịp mất nhiều thứ quan trọng. Tựu trung lại, ở tuổi 27, nếu phải trung thực, tôi thấy mình trắng tay.  


- Không sao, vẫn còn thời gian để cậu tìm lại. Nhớ mấy tiểu thuyết thường viết về những năm tuổi đôi mươi không, đều thường chỉ ra rằng đó là những năm tháng đau buồn nhất. Và sẽ qua đi, nếu chúng ta sống sót.
- Cậu đã làm được trò trống gì rồi Du?
- À, không tệ. Mình làm cho công ty của bố mình, một công ty tài chính lớn. Điều đó cho cậu thấy con đường sự nghiệp của mình dễ dàng biết bao phải không? Mình còn có vợ sắp cưới nữa. Là con gái một người bạn thân trong gia đình. Và, ừ, mình chẳng còn thiếu thứ gì nữa. Thật vậy!
- Có phải mình đang nghe một giai điệu hạnh phúc không?

Đến lượt Du trầm ngâm. Và tôi im lặng. Mùa đông ở Hà Nội sao hiền lành và cô đơn thế!

- Chúng ta trông giống hai con chó đang đợi chủ.
- Miên?!

Tôi ôm bụng cười trước ánh mắt sửng sốt của Du. Có lẽ cậu mong chờ một cái gì nhẹ nhàng và lãng mạn hơn. Tính cậu như thế. Thật ngạc nhiên là cậu lại trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực tài chính – tiền tệ. Việc luôn phải đặt trọng tâm cuộc sống trong vòng chuyển động không ngừng nghỉ của nền kinh tế rõ ràng là một việc làm không có chỗ cho sự lãng mạn. Hẳn Du tuân theo sự sắp đặt của gia đình. Tôi biết cậu say mê tất cả những gì thuộc về nghệ thuật, đặc biệt là hội họa. Tôi tưởng cậu sẽ trở thành họa sĩ. Khi còn nhỏ, chúng tôi đều tưởng tượng hình ảnh khi lớn lên của mình. Một thế giới đầy màu sắc. Chúng tôi ở trong đó, đầy nhiệt huyết và sức sống. Nhưng cậu biết không Du, thế giới người lớn chỉ có màu xám. Và người ta sống trong đó, càng sống càng trở nên nhợt nhạt. Thứ sặc sỡ duy nhất là kim tiền. Người ta mải trang hoàng bản thân bằng nó và vì vậy, khi nhìn vào, người ta chỉ còn thấy nó mà không nhìn được bản thân mình. Xung quanh tôi thấy có nhiều người như thế, từ những tay giám đốc ngân hàng đến những gã phu khuân vác, từ những quý bà ngồi đường bệ trong các phòng ban đến mấy bà mấy cô bán rau ngoài chợ, từ những giảng viên đại học đến những công nhân trong các xí nghiệp, từ những y bác sĩ đến bọn “cò mồi”… tất cả bọn họ đều trở mình theo sự lên xuống của đồng tiền. Không ai thoát được trong cuộc mưu sinh vĩ đại ấy, kể cả tôi và Du. Một quá trình phát triển. Một quá trình bào mòn. Nhưng khi ngồi bên cạnh bạn cũ, với những ký ức bay bổng một thời, tôi thấy rằng chúng tôi có thể sống khác đi. Một loại cảm giác luôn chỉ mang tính chất tạm thời.

- Không giận đấy chứ?
- Giận gì?
- Vì so sánh cậu với loài bốn chân ấy.
- Không, cậu nói đúng. Miên, chúng ta giống như hai con chó đang đợi chủ.

Mùa đông ở Hà Nội buồn và mênh mông quá!

2. Du định lưu lại Hà Nội hai ngày sau đó sẽ ra Hạ Long một chuyến. Tôi cũng tính thăm thú Hà Nội trong ba ngày rồi lên Sapa. Tôi mong nhìn thấy tuyết trên đỉnh Sapa. Nhưng có vẻ năm nay không thể có tuyết. Cái rét miền Bắc vẫn còn quá ấm đối với Sapa. Du đề nghị tôi đi Hạ Long với cậu. Nhưng tôi từ chối. Tôi không thích thay đổi hành trình. Nếu Sapa không có tuyết, tôi sẽ kết thúc sớm kỳ phép và quay về Sài Gòn.

- Cậu đừng cố chấp quá được không? Hạ Long rất đẹp.

Du cố gắng nài nỉ tôi. Tôi chưa từng đi Hạ Long. Từ những gì báo chí nói, tôi biết rằng đó là một địa điểm du lịch đáng để thưởng thức. Nhưng tôi không thấy có động lực để chấp nhận lời đề nghị của Du. Sự thực thì tôi muốn đi đây đó một mình. Dĩ nhiên là tôi vui khi được gặp lại Du nhưng đồng thời trong tôi cũng le lói cảm giác phiền muộn. Phải luôn nhớ rằng có ai đó đang ở bên cạnh trong khi bản thân muốn một mình, điều này đôi khi cũng giống như bỗng dưng bị đeo một chiếc gông vào cổ. Cho dù bạn vẫn bước đi được nhưng đôi chân tự nhiên cũng trở nên nặng nề.

- Du, mình muốn đi du lịch một mình. Gặp cậu là một bất ngờ. Mình rất vui nhưng thế là đủ rồi.

Tôi nói với Du ngắn gọn và rõ ràng. Để không gây thất vọng cho cậu, tôi nói thêm rằng dù tôi không đi Hạ Long với cậu nhưng tôi rất vui lòng chia sẻ thời gian với cậu khi ở Hà Nội. Vẫn thật ấm áp khi nghe thấy tiếng bước chân của cậu đều đặn vang lên bên tai tôi, ngay giữa trời mùa đông Hà Nội này. Khi nói những điều ấy, tôi hiểu tôi cần phải mặc kệ cái nhu cầu được ở riêng một góc của mình, ít nhất là trong hai ngày.

Trong hai ngày, chúng tôi đã lang thang cùng nhau trên những con phố Hà Nội. Những con phố nhỏ và hầu như chỉ bán một loại hàng đặc t
rưng. Cùng âm mưu thử người Hà Nội bán mua bằng cách kì kèo trả giá. Mấy cô bán hàng không ngần ngại chửi um lên bằng thứ ngôn từ không có trong từ điển. Chúng tôi vừa sợ vừa buồn cười bỏ chạy. Biết nghịch dại mà chúng tôi không có ý hối cải.

Vào buổi tối chúng tôi lại dạo quanh Hồ Gươm, nhàn tản bước bên nhau trong ánh sáng huyền ảo của thành phố nhỏ xinh. Không khí ban đêm rét hơn ban ngày. Tôi khoác thêm một chiếc áo dạ bên ngoài, mũi ửng hồng vì giá buốt, môi cũng bắt đầu khô nứt. Du vẫn mặc tới ba lớp áo, da dẻ đã có dấu hiệu nứt nẻ. Nhưng tôi vẫn rủ cậu ăn kem Tràng Tiền. Còn bắt cậu phải ăn hết. Vừa ăn, Du vừa run cầm cập.

- Sao cậu không rủ cô ấy cùng đi?
- Cậu muốn nói vợ sắp cưới của mình?
- Cậu còn cô nào khác chăng?

Du cười, đôi môi cậu run rẩy – có lẽ vì vị lạnh của kem.

- Mình nghĩ sau chuyến du lịch này, mình sẽ còn nhiều chuyến du lịch khác trong đời. Nhưng sẽ khó mà di chuyển khắp nơi như một gã độc thân được nữa. Vì vậy, mình đã nói với cô ấy, anh muốn một kỳ nghỉ độc thân cuối cùng. Và cô ấy bảo, dù sao anh cũng không thể thay đổi được cuộc hôn nhân này, vì vậy anh có thể đi. Nhưng anh nên biết, tuy em không đi cùng anh, nhưng em đảm bảo em vẫn sẽ luôn giám sát anh cẩn thận.
- Ồ, cậu sẽ cưới một cô vợ được đấy. Hẳn cô ấy gọi điện cho cậu thường xuyên để nhắc nhở về sự có mặt của mình trong đời cậu.
- Đó đúng là điều cô ấy làm đấy!

Tôi nghĩ có lẽ Du không thực sự hạnh phúc với cuộc hôn nhân sắp tới. Mặc dù cuộc sống của cậu có vẻ không thiếu thứ gì, nhưng tôi cảm nhận được sự trống rỗng trong tâm hồn Du. Có thể có điều gì đó mà tôi không biết. Cũng có thể là tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Người ta vẫn có thể sở hữu một cuộc đời hoàn hảo mà không thực sự cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ khi không có những sự kiện vui buồn xếp đặt cạnh nhau, người ta lại khó tìm thấy cái gọi là giây phút khó quên nhất trong đời.

- Miên, cậu sẽ không nghĩ lại về việc đi Hạ Long với mình?

Du lại hỏi và tiếp tục nhìn tôi với vẻ trầm ngâm mong đợi. Cái vẻ ấy khiến tôi cảm thấy có lỗi nếu vẫn tiếp tục từ chối cậu. Nhưng câu trả lời của tôi vẫn là không. Để tránh không khí trở nên ủy mị một cách không cần thiết, tôi nửa đùa nửa thật nói với Du:

- Sau khi được biết rằng cậu luôn ở trong tình trạng bị giám sát, mình nghĩ mình vẫn càng nên tiến hành mọi việc theo như dự định sẵn có. Vả lại, đây là kỳ nghỉ độc thân cuối cùng của cậu do đó chẳng phải cậu nên được một mình bay nhảy khắp nơi như một gã trai tân sao?!
- Kỳ nghỉ độc thân cuối cùng… Vì vậy, cậu biết không Miên, gặp cậu tại thời điểm này, là điều thật vui mà cũng thật buồn. Và đã lâu rồi mình không ở trong tâm trạng mâu thuẫn đó.

Tôi không nói gì. Không khí lạnh của mùa đông Hà Nội không làm tôi cảm thấy thèm cái nắng ấm của phương nam nhưng biểu cảm trong lời nói của Du lại như một hơi gió lạnh đến kinh người tạt vào trong trái tim rét mướp của tôi. Tôi thấy một nỗi nhớ tràn về. Một nỗi nhớ khiến tôi chỉ muốn trốn vào một góc nào đó, bưng mặt mà khóc. Nước mắt, cho dù bạn đã đóng kín các cánh cửa lại, chúng vẫn có thể bất ngờ chạy xộc đến. Những vị khách không mời bất lịch sự đó, tôi đoán ai cũng từng gặp phải. Hẳn là không dễ chịu gì, thậm chí có thể khiến bạn phát điên.

- Lần trước nghe cậu nói, cậu đã mất đi vài thứ quan trọng. Mình đã suy nghĩ rất nhiều và  tự hỏi liệu có thể giúp gì đó cho cậu không?

Có lẽ Du đã nhìn thấy khóe mắt tôi rung lên, dù tôi tin rằng tôi đã kiềm chế rất tốt sự xúc động của mình. Khi cậu hỏi tôi, sự chân thành trong giọng nói của cậu khiến tôi ngạc nhiên. Tôi không nhớ có ai đã từng hỏi tôi, rằng tôi sống có tốt không và rằng tôi có cần sự giúp đỡ không. Có lẽ vì vậy mà tôi hiểu sâu sắc rằng mỗi chúng ta ai nấy đều chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính mình. Sự hỗ trợ của người khác, cho dù vô điều kiện, không may cũng thường đến không kịp lúc.

- Nếu phải suy nghĩ, cậu luôn suy nghĩ quá nhiều Miên ạ! Thỉnh thoảng mình cảm thấy, cậu đang ở trong một góc nào đó rất riêng, không phải ở bên mình, không phải đang ở giữa chúng ta.

Nhiều năm trước, tôi nghĩ mình đã rất thích Du. Cậu là một chàng trai dịu dàng, nhạy cảm và luôn giữ được lối cư xử hòa nhã, lễ phép trong bất cứ hoàn cảnh nào. Bọn con trai ở tuổi cậu không ai được như thế. Mọi người yêu mến Du nhưng cậu lại không hề có được một người bạn thân. Một người bạn thân ở lứa tuổi học trò có khi là tất cả cuộc sống của chúng ta. Không có người bạn thân ấy, tuổi học trò chỉ đơn thuần là một cái gạch nối, nối những khoảng thời gian khác nhau trong đời. Một cái gạch nối buồn chán mà chúng ta sẽ quên rất nhanh.

Tôi cũng sẽ có một cái gạch nối buồn chán như vậy nếu như Du không xuất hiện. Việc đến trường và ngắm nhìn người mình thích ở một khoảng cách đủ gần dường như là một trải nghiệm hạnh phúc đối với bất cứ cô cậu học trò nào. Tôi không chắc Du có từng nhận ra tôi thích cậu hay không và cũng không biết cậu có từng thích tôi hay không. Nhưng cậu đã chia sẻ với tôi một thứ mà cậu không kể với người bạn nào khác. Đó là niềm say mê của cậu dành cho hội họa. Cậu thường nói về điều đó với thứ ánh sáng rạng rỡ trong mắt và sự phấn khích tràn ngập cơ thể. Tôi tưởng như nghe được tiếng trái tim cậu đập gấp hơn mỗi lần cậu nói về nó. Tôi như đã nhìn thấy một họa sĩ tương lai trong cậu. Phải nói là tôi đã chắc chắn về tương lai ấy của Du. Năm đó tôi mười sáu tuổi. Niềm tin của một cô bé mười sáu tuổi dành cho một cậu bé mười sáu tuổi thật lớn lao. Dường như ở tuổi mười sáu, người ta hoàn toàn tin rằng trên đời này không có điều gì là không thể.

Khi nhìn lại những năm tháng ấy và liên hệ với thực tại, tôi cảm thấy có chút gì đó thảm hại trong cuộc sống hiện tại của Du. Chắc chắn cậu là một người thành công từ bên ngoài nhìn vào. Nhưng khi cậu kể cho tôi nghe về sự thành công đó, trong đôi mắt cậu không dấy lên thứ ánh sáng diệu kỳ năm nào. Cậu chỉ còn là một người kể chuyện, kể một câu chuyện chẳng liên quan gì đến đời mình, với giọng điệu của một người từ lâu đặt mình ra khỏi những khát khao của đời sống. Nếu tôi không biết cậu ở tuổi mười sáu, chắc chắn tôi sẽ không có thứ cảm n
hận này. Tôi sẽ tin rằng cuộc sống của cậu hoàn hảo bởi chẳng có dấu vết nào cho thấy điều ngược lại. Hẳn Du cũng cảm nhận được có điều gì đó đổ vỡ trong thế giới của tôi. Tôi nghĩ đến khoảng cách giữa chúng tôi. Chín năm. Trong chín năm, người ta đã có đủ thời gian và trải nghiệm để trở thành một con người khác. Du và tôi, chúng tôi không còn là những đứa trẻ thích nghiền ngẫm thế giới thông qua một giấc mơ nữa. Chúng tôi đều đã có hiện thực đời mình và dù muốn dù không, chúng tôi phải sống với hiện thực ấy.

- Một cuộc nói chuyện thật dài, Du ạ!

Tôi phả hơi thở vào hai bàn tay lạnh buốt. Trời càng về khuya càng rét. Hai bàn tay tôi không đeo găng. Chúng cần được sưởi ấm nhưng đến hơi thở của tôi cũng lạnh. Mùa đông đã ngấm vào xương tủy. Người tôi run rẩy. Việc phát âm cũng trở nên khó khăn. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh chiếc giường ấm áp ở khách sạn. Tôi thèm được ngủ. Giấc ngủ là một cái chết tạm thời.

- Cuộc nói chuyện thì ngắn. Chỉ có sự lặng im là kéo dài.

Chỉ có sự lặng im là kéo dài. Tôi còn nghe rõ lời Du và đã lẩm nhẩm lại lời cậu một lúc. Sau đó tâm trí tôi dần trở nên mụ mị. Thứ cuối cùng tôi nhớ được là hình ảnh một cánh đồng mùa đông phủ đầy tuyết trắng bất thình lình hiện ra trước mắt tôi. Một con đường nhỏ ngoằn ngoèn rẽ ra một lối đi giữa đám tuyết dày đặc và lạnh lẽo. Ở phía xa có một ngôi chùa vắng lặng. Tôi nhìn thấy Viễn của tôi trong chiếc áo màu nâu sồng. Tim tôi thắt lại. Tôi thấy chính mình trên con đường nhỏ ngoằn ngoèn đang tìm cách chạy về phía anh. Đột nhiên ngôi chùa biến mất. Viễn biến mất. Cả con đường nhỏ cũng biến mất. Tôi cũng không còn nữa. Tất cả đều chìm vào cái lạnh giá của mùa đông, giản đơn, nhạt nhòa…

3. Khi mở mắt ra, tôi thấy bầu trời trước mặt từ màu đen đã chuyển sang màu xam xám. Tôi đang dựa đầu vào vai Du và khoác trên người chiếc áo ngoài của cậu. Chúng tôi đã ngồi bất động như thế này bao lâu? Giống như hai con chó đang đợi chủ. Mắt tôi cay xè…

- Cậu khóc đấy Miên, trong giấc ngủ.

Tôi vẫn dựa đầu vào vai Du và làm ra vẻ còn chưa thức.

- Cuộc nói chuyện thì ngắn. Chỉ có sự lặng im là kéo dài.

Tôi nhớ kĩ câu nói của Du trước khi tôi thiếp đi một lúc. Tôi nghĩ Du cũng như tôi, đã chọn sự im lặng thay vì kể lể và giải thích. Chúng tôi vẫn nhìn thấy cuộc đời của nhau, đồng cảm mà vĩnh viễn không thực sự hiểu. Bởi người này chỉ có thể nhìn về người kia qua một lớp sương mỏng. Lớp sương mỏng ấy thì ra là “sự lặng im”.

Tôi nhớ Viễn. Hơn lúc nào hết. Tôi cố gắng hình dung cuộc sống của anh hiện tại. Vô ích. Tôi không biết gì về cuộc sống xa lánh cõi trần của người tu hành. Tôi chỉ biết đó là cuộc sống mà anh mong đợi. Sau khi chúng tôi đã yêu nhau ngần ấy năm và lên kế hoạch gần như hoàn chỉnh cho cuộc sống chung, Viễn bỗng dưng quay sang nói với tôi: anh nghĩ anh không đang sống cuộc đời của mình. Anh nói tất nhiên là anh yêu tôi nhưng… Sau từ “nhưng” ấy là sự lặng im kéo dài. Viễn trong chiếc áo màu nâu sồng cuối cũng đã quay lưng lại với tôi. Tôi yêu Viễn hơn cả yêu bản thân nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi sự chọn lựa của anh. Tôi chỉ có thể nhìn anh, phải, qua một lớp sương mỏng. Cho dù lòng tôi gào thét muốn xé toang lớp sương mỏng ấy thì tôi cũng chỉ có thể nhận về mình sự đau đớn bất lực. Hóa ra sự lặng im là thứ khó phá vỡ nhất trên đời.

4. Tôi trở về Sài Gòn như đã dự định. Du vẫn đi Hạ Long như cậu dự tính. Chúng tôi không ai nói lời tạm biệt, cũng không ai hứa hẹn sẽ gặp lại nhau. Chín năm trời cùng sinh sống ở Sài Gòn nhưng không một lần gặp gỡ. Có rất nhiều việc trên đời này thực sự không thể trông chờ vào sự tình cờ. Nhưng đôi khi, ngoài sự tình cờ, thì con người không có gì cả…

5. Hai năm sau, tôi có chuyến công tác ra Hà Nội. Khi đi taxi ra sân bay cho chuyến về, ngang qua Hồ Gươm, tôi yêu cầu bác tài dừng xe. Tìm đến chiếc ghế đá mà hai năm trước tôi và Du đã ngồi cùng nhau trong một đêm mùa đông vắng lặng. Trong lòng tôi có cảm giác rất thân thiết. Tiếc rằng trời chỉ mới vào thu.

Tôi nhớ sau khi trở về Sài Gòn được vài tháng, tôi có nhận được một phong thư của Du. Khi mở ra, tôi thấy một tấm hình chụp phong cảnh. Là cảnh mùa đông ở Hồ Gươm Hà Nội. Thời gian trên tấm hình là thời gian mà chúng tôi đã gặp lại nhau ở đây sau chín năm. Chiếc ghế đá trong tấm hình cũng là chiếc ghế đá chúng tôi đã từng ngồi, mà hiện tại tôi đang ngồi. Du cũng gửi kèm theo một bức thư nhưng chưa kịp đọc tôi đã bất cẩn làm đổ hết ly cà phê đang uống dở lên. Chữ trong thư bị nhòe hết, cả giấy cũng bị rách, tôi không thể biết cậu đã viết những gì. Tôi cũng không viết thư hồi âm.

- Cuộc nói chuyện thì ngắn. Chỉ có sự lặng im là kéo dài.

Tiếng taxi bấm còi inh ỏi. Có lẽ bác tài không đợi được nữa. Tôi đứng lên. Cuộc đời vẫn còn rất nhiều những chuyến đi…

T 11/2010 – T 3/2011

8 nhận xét:


  1. singlestar at 03/06/2011 10:38 pm comment

    Câu chuyện thật là buồn & kết thúc nửa vời, mình cũng chẳng hiểu cho lắm. Nhân vật nữ trong truyện lớn hơn bạn 1 tuổi. Sao nhân vật này giống chị bạn của mình ghê nhưng chị ấy lại bằng tuổi bạn, kết cục thì chị cũng đi chung trên con đường đó, dù ko gặp nhưng hướng đời là chung 1 hướng. Mình cảm thấy rằng đời thật là vô định, ai biết mai kia như thế nào mà có lẽ chúng ta hoài niệm quá nhiều quá khứ nên cuộc sống hiện tại nó cứ vật vờ & chán ngán như thế! Mình thích nhất là câu "Sự im lặng là khó phá vỡ nhất" Một khi ai đó đã quyết định ra đi & ko giải thích thì cũng đành...Chàng trai dịu dàng đó, ko có bạn thân ư? Mình nghĩ là con trai cũng chẳng cần quan tâm đến điều đó lắm đâu, hay là sự thật có nhiều người quý mến nhưng mà chẳng xem người khác là bạn thân. Mong là có 1 điều diệu kì gì đó đến với mọi người nhỉ?! Chúc bạn luôn vui nhé! Câu chuyện thật hay, lại phát hiện bạn có gì thật bí ẩn mà người khác khó nắm bắt nữa rồi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/10/2011 07:34 pm reply

      Mình nghĩ bạn có thể đọc hết câu chuyện và có những cảm nhận trên, vậy là bạn đã hiểu rồi đấy! Mình cũng mong là bạn sẽ gặp được điều kỳ diệu trong cuộc sống. Nhưng nói thật là mình chẳng tin vào điều kỳ diệu đâu đấy!

      Xóa

  2. The dark at 03/07/2011 10:58 am comment

    Hi, tình tiết cuối cùng, Vi Phong cố nắn để nó trở thành nửa vời. Nếu có thể lãnh đạm với Du như vậy, liệu Miên có nghĩ ngợi nhiều thế không nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/10/2011 07:42 pm reply

      Mình không cố nắn. The Dark mong chờ điều gì tròn trịa hơn chăng?

      Xóa

  3. The dark at 03/11/2011 08:42 am comment

    Đúng là The dark trông mong cái gì đó tròn trịa hơn. Rốt cục là Du đang thế nào? Sao lại gửi thư và tấm ảnh đó đến. Tấm ảnh đó có phải là do Du hay là vợ sắp cưới của Du chụp? Nếu thực sự lãnh đạm và hờ hững đến mức chẳng cần quan tâm gì đến Du nữa thì Miên còn "máu lạnh" hơn cả The dark! Đùa vậy chứ, nếu Miên là một phần nào đó của Vi Phong thì có lẽ Vi Phong sẽ ế mất. "Cuộc nói chuyện thì ngắn, chỉ có sự im lặng là kéo dài". Có lẽ đó là tuyên ngôn của truyện! Chúc Vi Phong thanh thản! Ps: The dark vẫn mong chờ một truyện của Vi Phong mà nhân vật nữ chính trong truyện luôn hồn nhiên, vô tư, lúc nào cũng tươi tắn. Các nhân vật trước đây của Vi Phong có thể ví như một cây liễu bên hồ trong trời đông ảm đạm............

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/13/2011 07:55 pm reply

      Câu nói đó không phải là một tuyên ngôn nhưng để hiểu câu chuyện này, cần hiểu câu nói đó. Mình vẫn không biết bạn hiểu câu chuyện như thế nào, ngoài việc bạn có vẻ thắc mắc về tình cảm của Miên dành cho Du. Chắc chắn đó không phải là tình yêu. Đó là câu khẳng định của mình. Và mình nghĩ bạn không cần hiểu nhân vật của mình bằng cách hiểu mình và ngược lại, nhé!

      Xóa

  4. Nắng at 03/12/2011 12:58 pm comment

    " Giấc ngủ là một cái chết tạm thời" Em vẫn luôn thốt ra câu y chang thế này khi ai đó bắt em ngủ trong lúc em không hề muốn ngủ. ^^ Truyện hay quá, gây tò mò lắm đấy. Hy vọng chị viết tiếp để kết thúc trọn vẹn hơn thế.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/13/2011 08:30 pm reply

      À, truyện đã kết thúc rồi. Nếu em muốn phần tiếp thì đó là phần nằm trong suy nghĩ của em đó!

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...