Mỗi câu chuyện, mỗi tập sách con thấy ở đây đều chứa đựng một tâm hồn. Tâm
hồn của người đã viết nên cuốn sách, của những người đã đọc, sống và mơ ước
cùng nó. Mỗi lần một cuốn sách qua tay một người đọc khác, mỗi lần người nào đó
lướt mắt qua từng trang sách là một lần linh hồn của cuốn sách ấy trưởng thành
và trở nên mạnh mẽ hơn… Ở cửa tiệm chúng ta mua đi bán lại những cuốn sách,
nhưng thực tế chúng không hề có chủ. Mỗi cuốn sách con thấy ở đây đều từng là
người bạn thân thiết nhất của ai đó – tr. 12.
… giữa những trang bìa của mỗi cuốn sách kia đều tồn tại một vũ trụ không
bờ bến đang chờ được khám phá, trong khi ấy, bên kia những bức tường này, tại
thế giới bên ngoài, người ta để mặc cho cuộc sống trôi qua với những buổi chiều
chìm đắm trong bóng đá và các xê ri kịch truyền thanh sướt mướt, hài lòng với
chuyện chả quan tâm gì hơn những vấn đề của riêng mình – tr. 13.
… hiếm có gì để lại dấu ấn trong lòng người đọc sâu đậm như cuốn sách đầu
tiên tìm được đường vào trái tim người đó. Những hình ảnh đầu tiên ấy, tiếng
vọng của những từ ngữ mà ta tưởng mình đã bỏ quên lại phía sau tự khi nào,
chúng vẫn đồng hành cùng ta trong suốt cuộc đời, chúng khắc tạc một lâu đài trong ký ức ta, nơi mà sớm hay muộn – bất kể ta có đọc bao nhiêu cuốn sách,
khám phá ra bao nhiêu thế giới, thậm chí học được cách lãng quên bao nhiêu điều
– chúng vẫn sẽ quay trở lại – tr. 15.
Chẳng có gì gọi là tử ngữ, chỉ có những ký ức ngủ đông – tr. 24.
… trên các con phố, nhà xưởng, trong trại lính, ta có thể đọc thấy tương
lai rõ hơn nhiều so với đọc trong các tờ báo sáng – tr. 30.
… nhờ đọc sách, tôi có thể sống mãnh liệt hơn – tr. 37.
Một trong những cạm bẫy của tuổi thơ là đứa trẻ chẳng cần phải hiểu mới cảm
nhận thấu điều gì đó. Tới khi trí não đử sức lĩnh hội những gì đã xảy ra, thì
những vết thương lòng đã hằn quá sâu rồi – tr. 46.
Chẳng còn gì như cũ sau một cuộc chiến – tr. 48.
… điều xuẩn ngốc vĩnh viễn của con người là không ngừng theo đuổi kẻ khiến
hắn tổn thương nhất – tr. 54.
Thời gian luôn chơi ở phe đối địch với ta – tr. 59.
Thực sự căm ghét ai đó cũng là một nghệ thuật mà ta phải học dần theo năm
tháng – tr. 77.
Con người thường có xu hướng phức tạp hóa cuộc sống của họ, cứ như thể việc
sống không thôi chưa đủ phức tạp vậy – tr. 86.
Quà tặng sinh ra là để đem lại niềm vui sướng cho người tặng chúng, không
phải vì phẩm chất của người được nhận quà – tr. 92.
Trên thế giới này đánh giá duy nhất thu hút được phần đông dư luận là định
kiến – tr. 114.
Thế giới của chúng ta sẽ không bị tận diệt bởi bom đạn như cánh báo chí vẫn
ta thán – nó sẽ bị tận diệt bởi tiếng cười, sự tầm thường, cái kiểu đem tất
thảy mọi thứ ra giễu cợt, mà lại là một trò giễu cợt tệ hại – tr. 127.
Ai đó từng bảo rằng ngay khi ta dừng lại để nghĩ xem liệu ta có yêu một
người nào đó hay không thì tức là ta đã vĩnh viễn thôi không còn yêu người đó
nữa – tr. 202.
Sách như tấm gương: cậu chỉ nhìn thấy trong chúng những gì cậu đã có
sẵn trong bản thân mình – tr. 237.
Định mệnh thường ở ngóc ngách nào đó. Như một tên trộm, một ả điếm, hay
một người bán vé số: ba hiện thân phổ biến nhất của nó. Nhưng điều định
mệnh không làm là đến thăm tận nhà. Cậu phải tìm đến nó – tr. 254.
Sự thật của cuộc đời không biết đến tuổi tác… – tr. 281.
… hãy giữ những ước mơ… Cậu không bao giờ biết được khi nào sẽ cần đến
chúng đâu – tr. 308.
Cái chết làm được điều này: nó khiến mọi người cảm thấy ủy mị. Khi
chúng ta đứng trước một quan tài, tất cả chúng ta chỉ nhìn thấy những điều tốt
đẹp hay những điều mà chúng ta muốn nhìn thấy – tr. 325.
Chờ đợi là cái thứ làm hoen gỉ tâm hồn – tr. 344.
Thật buồn cười khi chúng ta cứ phán xét lẫn nhau và không nhận ra mức độ
thảm hại của chính chúng ta, cho đến khi người kia không còn nữa, cho đến khi
họ bị tước khỏi chúng ta rồi – tr. 386.
Đôi khi, chúng ta nghĩ về con người như những tấm vé số, rằng chúng ở đó để
biến những giấc mơ ngu xuẩn của chúng ta thành sự thật – tr. 387.
Sẽ không có cơ hội thứ hai trong đời, ngoại trừ cơ hội để thấy ăn năn – tr.
393.
Khi chia tay nhau họ còn là những cậu bé, giờ đây cuộc đời biến họ một
người thành kẻ lẩn trốn còn người kia thành kẻ đang chết dần. Cả hai đều tự
hỏi, liệu đây là do những lá bài họ được chia hay do cách họ đã chơi – tr. 437.
Thời gian càng rỗng thì trôi càng nhanh. Những cuộc đời vô nghĩa đi thẳng
ngang qua ta, như những con tàu không dừng ở sân ga của ta – tr. 464.
(Nghiêm Xuân Hoàng – Võ Hồng Long dịch, NXB Văn học & Nhã Nam, 2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét