Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Niềm vui không trọn vẹn

Sáng 04.9, trường tổ chức kỷ niệm 10 năm thành lập.

Theo tiếng gọi của cô chủ nhiệm hai năm cuối cấp (chứ nếu để tự thân tôi thì chắc chẳng bao giờ - vì tôi vốn ngu ngơ có biết gì về các sự kiện trọng đại đâu cơ chứ), tôi khăn gói về trường dự lễ.

Về trường! Thành thật mà nói, đối với tôi việc này không hẳn là niềm hân hoan đặc biệt. Vì tôi vốn là một cá nhân không mấy nổi bật, và tôi thường có thói quen “im thin thít và lặn mất tăm”. Tất nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng bị “tóm”. Và bị “tóm” cũng chẳng phải là chuyện gì xấu xa. Ít nhất, nó cho tôi thấy tôi có một sợi dây ràng buộc. Dài hơn tôi tưởng nghìn lần.

Về trường. Tôi mừng lắm vì tôi gặp lại thầy cô, gặp lại bạn bè. Dù thầy cô thì bận chả để ý gì được đến cái đứa mà thầy cô cứ nằng nặc bảo đi. Dù bạn bè thì bận kể chuyện tây ta, dự án này, công ty nọ chả có thời gian mà trần tình chuyện hôm nay, chuyện ngày sau. Tôi vẫn mừng khi được ngồi ở đó, hòa vào niềm vui chung của tất cả những ai đang hiện diện. Không ngờ cái nhà thi đấu thể dục thể thao vốn sinh ra để làm chính nó, cũng có lúc được hóa trang trở nên đẹp và có không khí trang nghiêm của một lễ kỷ niệm đến vậy. Tôi nghĩ rằng buổi lễ đã diễn ra tuyệt vời, từ cái lúc đặt chân bước vào được trao tặng quà kỷ niệm đến tận khi kết thúc, trò chào thầy với những lời hò hẹn về một ngày không xa gặp lại.

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...