Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

18 độ C

(Bản khi gửi cho tạp chí - Xem thêm ở đây)


Ông trở dậy, hé mắt nhìn đồng hồ. Gần sáu giờ sáng. Dù chẳng có nơi nào cần đi nhưng ông vẫn muốn rời khỏi giường. Ông nghĩ mình sẽ về nhà. Liền đó ông nghĩ, ở nhà không có ai đợi mình. Nhưng dù sao ông cũng phải về. Đó là mệnh đề thuộc về hiện thực. 

Hẳn cô cảm nhận được ông muốn bỏ đi nên vòng tay ôm ông thật chặt. Ông nhìn thấy mắt cô vẫn còn nhắm nhưng cử chỉ ấy của cô, có lẽ cô đã thức giấc. Ông khẽ cúi xuống áp môi lên tóc cô. Ý là tạm biệt. Nhưng tay cô ghì chặt lấy cổ ông. Có lẽ thậm chí cô muốn cuốn chặt lấy ông một lần nữa. Ông nhớ lại đêm qua. Mùi da thịt của cô, cái nóng trong những hơi thở, cảm giác khi ở trong cô. Nhưng đêm đã tàn, bây giờ ông biết mình phải trở về nhà. 

“Đừng đi…” 

Giọng cô khe khẽ, vẫn còn ngái ngủ. Ông gỡ tay cô, áp môi lên cánh tay mịn màng mát lạnh. Nghĩa là tạm biệt. Ông rời căn hộ khi trời dần sáng. 

*** 

Lũ sinh viên của ông, mỗi lần thấy ông đều chạy đến hoan hỉ hai tiếng: “Chào thầy!” Chúng dễ thương hết sức. Bao giờ cũng hỏi ông về cuốn sách hay bộ phim nào đó. Chúng cần ông giới thiệu cho chúng những món tinh thần hay ho cho tuổi trẻ - phần nhiều là nhàn rỗi của mình. Chúng nêu những cái tên, và không ngừng đặt câu hỏi “Thầy ơi, thầy nghĩ sao về cuốn Lotita? Bản dịch mới so với nguyên tác của nó ấy ạ? Có đáng đọc không thầy?”,“Thầy ơi, thầy dự đoán năm nay phim nào đoạt giải Oscar vậy thầy? Thầy nghĩ Amour có cơ hội không?”, “Thầy ơi, có phim nào thích hợp để xem với bạn gái không ạ? Ý em phim gì lãng mạn tí khi hẹn hò ấy!”... Khi ông sải bước trong sân trường, những cô cậu sinh viên vây quanh ông. Dù nhiều lần ông mỉm cười và bảo: “Cho tôi xin, tôi không thể biết hết tất cả!” thì đám trẻ cũng chẳng dễ buông tha ông. Điện thoại, email của ông trở thành nơi để học trò thi nhau hỏi. Đôi khi, ông nghĩ, có lẽ ý nghĩa đời ông vỏn vẻn có thế, trong những ánh mắt, trong những mong chờ sáng trong của đám học trò hướng về mình, trong hai chữ: “Chào thầy!” rộn rã. 

Chiều tối qua, bị thúc đẩy bởi cảm giác cô đơn, điều hiếm khi vướng bận ông. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là tại bộ phim Mít Đặc và các bạn. Một phim Liên Xô cũ, của thiếu nhi, chả hiểu sao đã khiến ông buồn ghê ghớm. Có lẽ khi nhìn một đứa trẻ cô đơn người ta mới thấy hết nỗi khủng khiếp của sự cô đơn. Ông gọi cho cô và mời cô ăn tối. Nhưng lúc đó cô đang khóc. Cô nói ông có thể đến chỗ cô và cô sẽ nấu cho ông ăn. Ông lưỡng lự và rồi ông đồng ý. Ông quen cô từ hai tháng trước, trong một buổi triển lãm tranh. Cô ba mươi, ông năm mươi. Tuổi tác khiến ông ngần ngại. Nhưng trong tình bạn thì tuổi tác cũng chẳng đáng kể. 

Ở căn hộ của cô, họ gần như không ăn uống gì. Cô buồn vì tình yêu tan vỡ. Cô nói: “Chuyện tình mười năm của em, vậy là đi tong rồi!” Và dù không muốn, cô cứ khóc. Một cái ôm đến như sự an ủi giữa hai con người. Song le cô lại ngước mặt lên nhìn ông. Hơi ấm của cô, mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể và làn môi ươn ướt, sự mềm mại của cô cùng căn hộ của cô, với những bóng đèn trang trí hắt một màu vàng ấm cúng dịu đẹp như ánh nến. Môi họ khẽ chạm nhau nhưng trong khoảnh khắc, ông vội giằng cô xa khỏi mình. Cô hơi ngỡ ngàng. Cô chớp mắt, hỏi ông, giọng nhẹ như làn khói:

“Anh không muốn à?” 

Ông như chết trân. Mười hai năm nay ông không gần gũi một cơ thể đàn bà nào. Ông quay đi. Ông bối rối và ông trốn tránh. 

“Tôi không muốn lợi dụng. Và tôi đã có vợ, tôi nhiều tuổi hơn em…” Ông nói mà không nhìn cô. 

Nhưng cô tuồng như không nghe thấy. Cô lẳng lặng áp môi vào má ông. Một chút, một chút một, ông cảm thấy sự mềm mại của đôi môi, hơi thở ấm áp của nó và lưỡi cô chạm vào môi ông. Sau mười hai năm, vậy mà ông đã quên cảm giác yêu một người đàn bà. Ông lóng ngóng hôn cô và bàn tay ông run rẩy. Ông nhớ lại cái lần duy nhất trong đời ông làm tình với người đàn bà không phải vợ mình. Mười hai năm trước. Vợ ông tiếp tục phá thai. Trong cơn giận dữ, gần như thịnh nộ, ông đi đến một góc đường tối om và lần đầu tiên cũng là lần cuối trong đời, hỏi giá tiền một cô gái điếm. Cô gái khóc lóc và van xin nhưng trong căn phòng xập xệ, chưa đầy mười mét vuông, ông đã vừa đánh đập vừa làm tình với cô gái trẻ tội nghiệp. Ông cho cô tất cả số tiền ông có trong ví để chuộc tội. Và mười hai năm sau, ông mới lại ở trong cơ thể một người đàn bà, cũng chẳng phải vợ mình. 

Khi màn đêm qua đi, ông trở về nhà, đối diện với hiện thực đời mình, và ông nghĩ, tất cả chỉ là ký ức. 

*** 

“Chào anh? Khỏe không?” Ông gặp lại cô, sau ba tuần. Trong ba tuần, ông vẫn đi dạy, tíu tít với đám học trò. Và thời gian rảnh, ông chăm sóc mấy cây hoa trong vườn, đọc những cuốn sách và xem những bộ phim điện ảnh đáng chú ý, viết bình luận cho vài chuyên mục, như ông vẫn thường làm. Vợ ông vẫn tạt về nhà, giữa những chuyến công tác trong và ngoài nước, vô số họp hành, hội nghị, tiệc tùng... Hãn hữu hai vợ chồng ăn chung một bữa cơm. Trong im lặng. Họ ở hai phòng riêng biệt. 

Cô bước lại gần ông, tươi cười. Những lọn tóc rủ trên gương mặt cô. Tỷ lệ môi cô thật hoàn hảo. Và mùi hương ngọt ngào trên người cô. Khi cô đứng sát ông, ông thấy trái tim mình chao đảo. Buổi triển lãm mỹ thuật của người bạn cũ. Những bức tranh nông thôn, đồi núi miền Bắc, ruộng bậc thang, những cây tre, người dân quê lam lũ… Bạn ông, cánh báo chí, những người bạn, và gia đình, những người xem tranh… Tất cả như lùi ra xa, đứng trước ông và cô thành một hình cánh cung. Đột nhiên ông chỉ muốn được ở riêng với cô. Chưa bao giờ ông có thứ cảm giác này với ai khác, trừ vợ mình trước đây. Và khi cô ghé sát tai ông thầm thì: “Chương trình có vẻ đơn điệu anh nhỉ!” Ông nhìn sâu vào mắt cô. 

Ông tựa người trên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, tay khẽ với tấm rèm. Những giọt nắng vàng ươm len lỏi theo khoảng hở chiếu trên tấm lưng trần của cô. Cô nằm dài trên người ông. Cô khẽ ngủ. Ông nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều. Ông siết chặt cô trong một cái ôm, và kéo tấm chăn sắp tuột khỏi người cô. Cô mở to mắt nhìn ông. Ông hôn cô, và ông bảo: 

“Anh phải về.” 

“Hôn em lần nữa”, cô nói. 

Và ông hôn cô. Ông không biết việc này sẽ đi đến đâu. Ngay lúc này, ông cảm thấy ông có thể bắt đầu một cuộc sống mới cùng cô. Nếu cô không thể trở thành ký ức, cô sẽ là hiện tại và tương lai. Nhưng liệu đây có phải là khoái lạc nhất thời, với cả hai. Ông nghĩ. Ông đã năm mươi tuổi, dù người ta vẫn bảo ông trẻ, và đến tận tuổi này, đám học trò vẫn lao nhao “A, thầy đẹp trai quá thầy ơi”, ông luôn cảm thấy mình đã già. Ông đã già, từ mười hai năm trước. 

*** 

“Tôi muốn ly dị.” 

Ông nói khi bà đang ngả người trên giường, trên tay cầm những chồng hồ sơ. Hai mươi ba giờ và bà vẫn làm việc miệt mài, kể cả trong phòng ngủ. Bà ngước nhìn ông, qua cặp kính khổ to. Ông không hề biết là bà đã phải đeo kính khi làm việc. Một cái gì nhói lên trong lòng ông và ông thoáng nhìn bà trong chiếc váy ngủ hở vai. Lâu lắm rồi. Bà vẫn đẹp nhưng bà đã năm mươi tuổi. Thời gian đã in dấu trên người bà. 

“Ông bị điên à?” 

Bà nhìn ông, vẻ mặt bà cau lại. Bà vứt xấp hồ sơ đang cầm trên tay sang một bên, tháo gọng kính và bước xuống giường. Bà khoác áo choàng, buông người trên ghế, và hất hàm về phía đối diện, bảo ông: 

“Ông ngồi đi.” 

Rồi bà châm thuốc hút. Ông không hề biết là bà hút thuốc. Bà tôn sùng sự sạch sẽ. Bà ghê sợ mùi khói thuốc ám trong chăn niệm, trong nước tiểu, trong mùi mồ hôi, trong nước bọt, trong không khí. Ông đã bỏ thuốc lá vì bà khi hai người yêu nhau. 

“Tại sao bà lại hút thuốc?” 

Ông hỏi bà, với tay rút điếu thuốc ra khỏi môi bà. Bà lại châm điếu khác. 

“Chỉ khi một mình, và bây giờ ở trước mặt ông. Để chống chọi nỗi buồn, tôi cần chút không khí.” 

Ông không hiểu ý bà. Bà lúc nào cũng tràn đầy năng lượng cho những thành công và thành tựu, cho những chuyến đi, những cuộc gặp gỡ, hết nhân vật mấu chốt này đến nhân vật trọng yếu khác, những buổi tiệc xa hoa… Và sẵn sàng giết những đứa con, không có người đàn bà nào như thế. Mười hai năm trước, ông đã từng hét lên “Cô là người đàn bà không có trái tim”, và rằng ông đã cưới về một khối đá mà không hề hay biết. Nhưng bây giờ bà nói với ông, bà hút thuốc để “chống chọi nỗi buồn”, rằng “tôi cần chút không khí”. 

“Sao cũng được, không quan trọng. Tôi muốn ly dị. Tôi đã làm sẵn đơn. Bà chỉ việc ký vào, tôi không lấy thứ gì thuộc về bà, nghĩa là hầu như tất cả tài sản là của bà.” 

Bà nhìn tờ đơn ông đưa trước mặt với ánh mắt hờ hững. Dường như bà không quan tâm. Ông đã nghĩ, hơn một lần, nếu có lý do khiến bà không chủ động ly hôn, thì hẳn vì bà sợ ảnh hưởng đến danh tiếng và tài sản của mình. Ông nói thêm: 

“Tôi không nghĩ sẽ gây xáo trộn cho sự nghiệp của bà. Trong trường hợp đó tôi sẽ phối hợp theo mọi cách có thể để giảm thiệt hại cho bà. Tôi đảm bảo.” 

Bà vẫn giữ ánh nhìn hờ hững. Ánh mắt của bà, sự lạnh lẽo, nét nghiệt ngã trên gương mặt và dáng vẻ buông tuồng, những vòng khói thuốc đặc quánh. Ông cảm thấy bà xa lạ nhưng quyến rũ khác thường. Ông sợ cách mà bà khiến ông không thể rời mắt khỏi bà. 

 “Tại sao?” Cuối cùng bà lên tiếng “Với người như ông, phải có một lý do nào đó. Thậm chí mười hai năm trước ông cũng không làm thế này với tôi. Chắc chắn không phải là vì đàn bà, với người như ông. Thế thì tại sao? Nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ suy nghĩ.” 

Ông nghĩ đến cô. Khi họ ở bên nhau và cuộc sống mới ông có thể bắt đầu. Nhưng có lẽ chỉ mình cô thì chưa đủ mang ông đi khỏi ngôi nhà này, cuộc hôn nhân này. Ông thích cô, thích được ở bên cô. Nhưng tình yêu. Ông đã năm mươi tuổi rồi, và ly hôn và kết hôn chẳng còn là điều ông muốn làm ở tuổi này. Nhưng rồi cô nói với ông: “Em có thai rồi.” Cái điều ấy, có con, ông không bao giờ còn nghĩ đến nữa, từ sau lần vợ ông phá thai, ở tuổi ba mươi tám, ông đã nghĩ đó là cơ hội cuối cùng của bà, của ông. Ông đã hạnh phúc tột đỉnh và cũng đã rơi xuống tận đáy vực thẳm, chỉ trong một tuần. Và bây giờ, cô sắp cho ông một đứa con. 

“Tôi đã qua lại với một người phụ nữ, gần đây thôi. Tôi sẽ không xin bà tha thứ. Cuộc hôn nhân của chúng ta sớm đã chết rồi. Đáng lẽ chúng ta phải làm việc này sớm hơn. Nhưng muộn còn hơn không. Tôi không muốn lừa dối bà.” 

“Ông đã yêu người đàn bà khác? Đó là tất cả lý do?” Mắt bà xao động. Và ông lại nghĩ, đôi mắt vợ mình đã có màu thời gian. 

“Cô ấy hồi sinh tôi. Năm hai mươi lăm tuổi, tôi chết một lần. Năm ba mươi tám tuổi, tôi chết thêm một lần nữa. Giá mà bà giữ lại, dù chỉ một đứa.” 

Ngày yêu nhau, ông đã kể với bà, ông lớn lên mồ côi, ông thèm khát một gia đình, và sau này, ông muốn có nhiều con, những đứa con giống bà hay giống ông hay thế nào cũng được, chỉ cần là con của mình. 

“Đừng nhắc chuyện cũ nữa. Nếu ông không quá coi trọng chuyện con cái thì chúng ta đâu có mệt mỏi thế! Hóa ra bây giờ vì người đàn bà khác mà ông tính bỏ tôi?” 

“Tôi không có khả năng bỏ bà. Chính bà đã bỏ tôi, có lẽ từ ngay những năm đầu chúng ta lấy nhau. Tôi không ngại nói với bà, cô ấy đã có thai. Tôi không thể vô trách nhiệm với con mình.” 

“Ra thế đấy!” 

Bà ngả người trên ghế, nhả khói thuốc trên không trung. Dáng vẻ bà mệt mỏi, dửng dưng. Mãi sau bà nhìn thẳng vào mắt ông và nói, phong cách dứt khoát của bà: 

“Ông cho tôi thời gian, tôi sẽ suy nghĩ và giải quyết dứt điểm việc này. Để tờ đơn lại và đi đi.” 

Khi ông rời khỏi phòng bà, bà vẫn ngồi nguyên trên ghế. Và hút thuốc, suốt đêm. 

*** 

“Tôi yêu ông. Tôi không thể mất ông.” 

Lâu lắm rồi và bà nói với ông, bà hôn ông. Hai bàn tay bà níu cổ áo ông, gương mặt ông. Bà nói, mười hai năm nay bà không khóa cửa phòng mình, bà luôn đợi ông, bà nhớ ông. 

 “Tôi quá mệt mỏi để yêu bà”. 

Ông ngồi gục xuống nền nhà, vùi mặt vào hai bàn tay. Bà quỳ xuống bên cạnh ông. Ông ôm lấy bà, tìm trong môi bà, trong làn da, trong những vuốt ve, trong những nụ hôn, giữa đôi chân, trong quá khứ và trong hiện tại, mỗi thời khắc ông đã yêu bà, trong từng phân tử thời gian. Ở trong bà, lần đầu tiên trước và sau mười hai năm, và lần cuối cùng, ông khóc. Ông nghe trong không trung, những lời trước đó, bản án của ông. 

“Cả đời tôi không muốn để ông nhìn thấy kết quả xét nghiệm này. Những cái thai không phải của ông. Để có được vị trí như ngày hôm nay, tôi đã phải trả những cái giá. Đó chỉ là công việc, là tai nạn.” 

Bà viết những dòng rất vội: “Tôi phải bay gấp. Sau chuyến đi, tôi sẽ hạn chế công việc, tôi sẽ sắp xếp một chuyến du lịch, chỉ tôi và ông, tìm lại những ngày đã mất.” Và bà không quên tái bút: “Tôi yêu ông” và tái tái bút: “Cô gái ấy thực sự mong và đã nghĩ đó là con ông” và tái tái tái bút: “Đợi tôi”. Những gạch đầu dòng. 

Ông có giờ giảng sớm. Ông đứng trước gương, cạo râu. Ông cài hàng nút trên áo sơ mi, mấy nút áo ở cổ tay. Ông không quên kéo khóa quần và chọn một trong những chiếc thắt lưng trong hộc tủ. Ông lồng chiếc đồng hồ vào cổ tay và khoác thêm một chiếc áo măng tô mỏng màu tro xám. Dạo này trời trở lạnh. Ông nghĩ đến email rụt rè của một cậu học trò mà ông chưa trả lời “Dạ, em chào thầy! Thầy có thể cho em hỏi một chuyện có vẻ linh tinh nhưng rất quan trọng với em được không ạ? Em có thích một cô bạn học cùng lớp. Nhưng mỗi lần nhìn thấy em, cô ấy đều lẩn như trạch. Thầy có nghĩ là cô ấy ghét em? Em có nên bày tỏ tình cảm của mình không hay là thôi hả thầy? Em thực sự rất thích cô ấy”. Có lẽ trưa nay ông sẽ có thời gian. 

Mấy con chim bồ câu sà trên vỉa hè, thi thoảng vút bay trước đầu xe ông. Chưa lần nào ông thấy cảnh này đẹp và buồn như hôm nay. Ông nhìn theo những cánh chim, mắt hơi nhòa đi. Vợ ông sẽ tiến xa trên con đường danh vọng. Năm mươi tuổi, với người này có thể đã hưu trí, với người kia là thêm một nấc thang sự nghiệp. Bà luôn muốn chinh phục những đỉnh cao. Bà sẽ không ngừng lại. Ông nghĩ đến tờ note viết vội, ông áp tay lên túi áo khoác. Trong đó bà viết “Tôi yêu ông”, bà viết “chỉ tôi và ông, tìm lại những ngày đã mất” và hai chữ cuối cùng, bà viết “Đợi tôi”. Một cơn choáng đột nhiên xâm chiếm ông. Ông loạng choạng. Ông vội tấp xe vào ven đường. Ông cảm thấy mệt, trong tim và trong tháng ngày. Ý nghĩ cuối cùng lướt qua tâm trí ông: “Tôi đã đợi bà gần như cả đời tôi”. Và ông gục chết. Và bản tin thời tiết trên sóng truyền hình nói rằng Sài Gòn sáng nay lạnh 18 độ C, mọi người hãy mặc áo ấm khi ra đường.

....



P/s: Viết vào cuối năm 2014, trong những ngày Sài Gòn lạnh 18 độ C. Khi tôi nhìn hình minh họa của tờ tạp chí nọ cho truyện ngắn này, tôi thực sự cảm thấy sốc. Lần đầu tiên tôi nghĩ rằng một người viết có lẽ cũng nên biết vẽ (thật may là những cuốn sách không làm phiền người đọc bởi những hình vẽ minh họa, thứ mà tôi luôn nghĩ chỉ thích hợp cho loại sách mà bản chất cần sự kết hợp giữa chữ và hình ảnh). Tôi mượn tạm một tấm hình tìm thấy trên mạng để đặt ở đây. Lẽ dĩ nhiên, tôi không thể tìm thấy đúng cái mình muốn. Ít nhất, mấy con chim bồ câu phải ở trên vỉa hè đường Nguyễn Thái Học. Và xa xa là cầu Ông Lãnh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...