Một vài thứ đã đổi thay, rất nhanh.
Khi tôi còn lởn vởn suy nghĩ mình sẽ ở trong nhóm về Q thì (thực chất kế hoạch đó đã bị hoãn lại, như bây giờ tôi biết), một sự ra đi khác, đột ngột, khiến tôi trong thoáng chốc rơi vào cảm
giác về một sự sụp đổ. Tôi không nghĩ mình có thể có thứ cảm xúc đó. Ý tôi là,
có những người bạn không thực sự nhận thức ý nghĩa quan trọng của họ, cho đến
khi họ ra đi.
Cũng có thể, vào khoảnh khắc đó, cái tin N nói với tôi, với âm
lượng rù rì như tiếng một con muỗi, khiến tôi nghĩ đến ba chữ “bị sa thải”. Buổi sáng đó, chị còn họp với mấy bạn mới; khi kết
thúc cuộc họp, chị vẫn nhắn: “Tuần sau sẽ có một buổi như thế này
nữa.”
Đó có thể là lý do cho sự xúc động.
Nếu tôi là chị ấy, tôi sẽ cảm thấy như thế nào. Sẽ là một nỗi buồn kinh khủng, nếu là với tôi. Nhưng với chị ấy, đó là điều tôi không bao giờ biết. Bởi vì, chị, trong những ngày tiếp theo, kể cả trong buổi tiệc chia tay, vẫn còn mãi sự vui vẻ thường thấy.
Nếu tôi là chị ấy, tôi sẽ cảm thấy như thế nào. Sẽ là một nỗi buồn kinh khủng, nếu là với tôi. Nhưng với chị ấy, đó là điều tôi không bao giờ biết. Bởi vì, chị, trong những ngày tiếp theo, kể cả trong buổi tiệc chia tay, vẫn còn mãi sự vui vẻ thường thấy.
Đó là sếp của tôi.
Một sự luân chuyển tạm thời. Mà đằng sau đó, có lẽ là một án
phạt. Cho một sự cố gây ra bởi sự sơ suất của một nhân viên thuộc tổ khác. Chẳng
ai có thể ngờ sự sơ suất ấy dẫn đến những hậu quả tồi tệ mà giờ đây mỗi ngày ở
công ty trở nên dài đằng đẵng. Và bạn thậm chí có cảm giác như đống lộn xộn này
chẳng bao giờ có thể vãn hồi…
Ở nơi chị ấy ngồi, cùng lúc, thay bởi một người khác. Tôi biết
cái tinh thần làm việc quyết liệt – mà chính đám nhân viên chúng tôi đôi khi thấy ngán
ngại: rằng chị ôm vào tổ và cá nhân mình mọi trách nhiệm, đã đi theo cùng chị ấy.
Người ta hẳn có lý do cho sự điều động nhân sự của mình. Nhưng nếu chị ấy ở
đây, cái niềm tin rằng mọi thứ rồi sẽ lại đâu vào đấy ở trong tôi lớn hơn. Ít
ra là lớn hơn bây giờ.
Tôi không biết chị ấy có quay về với chúng tôi. Đó là việc của
mấy tháng sau này. Tôi cảm thấy buồn. Và cùng với nỗi buồn ấy, tôi càng thấm hiểu,
mỗi ngày một nhiều hơn, về nơi tôi đang làm việc.
Bạn có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét