Kỷ niệm thật kỳ quặc… Có những người nuôi dưỡng kỷ niệm như thể có sợi dây
níu giữ chúng tồn tại giúp họ tránh xa cái chết; những người khác lại xóa bỏ
chúng để quãng thời gian còn lại tươi sáng hơn – tr. 10.
Những thứ xưa cũ đều mang trong mình một câu chuyện – tr. 79.
Khi dứt bỏ mọi quan hệ và quay lưng lại với quá khứ, ta đang lãng quên
chính bản thân mình – tr. 91.
Không thể sống cùng một người chỉ vì anh ấy tốt bụng, mà bởi anh ấy khiến
ta rung động, khiến ta cười, bởi anh ấy thúc đẩy chứ không níu giữ ta, bởi ta
nhớ anh ấy ngay cả khi anh ấy ở phòng bên cạnh, bởi sự im lặng của anh ấy cũng
có ý nghĩa như lời nói, bởi anh ấy yêu những thói xấu của ta cũng nhiều như yêu
những đức tính tốt của ta, bởi khi chìm vào giấc ngủ ban đêm ta sợ cái chết,
điều duy nhất khiến ta yên lòng là ánh mắt anh ấy, bàn tay ấm áp của anh ấy. Đó
là lý do để xây dựng cuộc sống với một ai đó, và nếu người đó tốt bụng thì càng
tốt, đó là một điểm cộng, nhưng chỉ là một điểm cộng mà thôi – tr. 106-107.
Cuối cùng thì chúng ta sẽ luôn đến một nơi nào đó – tr. 109.
Thật điên rồ khi ta nói với người mình yêu thương biết bao điều vô nghĩa,
và còn điên rồ hơn thế khi ta chẳng nói gì – tr. 283.
(Phạm Thị Minh Hằng dịch, NXB Hội nhà văn & Nhã Nam, 2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét