Người mới có lẽ sẽ bắt đầu từ tuần sau. Hai hay ba người. Rồi
sau đó, một nhóm nhỏ sẽ tách về Q. Chuyện này nói khá lâu rồi, từ dạo tôi mới
bước chân vào làm. Khi đó, một nhóm nhỏ đã tách về S. Họ tuyển thêm người để
chia thành những vệ tinh. Dĩ nhiên, bạn không biết điều đó khi được tuyển vào.
Sự sắp xếp diễn ra từ trước và nếu bạn không tự nguyện, đương nhiên bạn sẽ chịu
sự phân công (hoặc nghỉ việc, nếu bạn chả theo trường phái nào).
Tôi không biết liệu tôi có ở trong nhóm người lần này, về Q.
Có nhiều chi tiết cho thấy tôi thích hợp (khi so sánh với cái không thích hợp,
tỷ lệ là 2-1, kiểu vậy). Một chút ích kỷ khi tôi so sánh giữa việc đi và ở, cái
nào có lợi hơn cho mình (tôi chẳng mấy tin vào mấy cái lời màu mè của sếp, mặc
dù xét tổng thể, tôi tin tưởng chị hơn tất cả - tôi đã trải mấy đời sếp, và thế
là có đủ người để đưa lên bàn cân, nếu cần phải làm thế). Vấn đề là tôi không có
câu trả lời. Lợi hại gắn liền nhau. Vả lại, làm sao có thể dự phóng tương lai
khi bạn là kẻ “ất ơ” với kế hoạch, với mục tiêu, với tham vọng và với cả giác
quan thứ sáu?!
Những người mới còn chưa bắt đầu.
Có một người cũ đã ra đi, cách đây khoảng hai tuần. Một cái
gì đó bất ngờ. Cô gái đó, vui vẻ và nhanh nhẹn – tôi phải ao ước mình có cái vui
vẻ và dạn dĩ đó. Và cực hợp rơ với sếp. Thế rồi kể cả như vậy thì người ta vẫn
cứ nghỉ việc. Cô ấy ra đi đúng vào lúc cao trào, sau một trận ốm, cả núi công
việc đang cần cô ấy, còn chúng tôi thì cần thêm người. Tôi có một chút hốt hoảng.
Nhưng, “chuyện gì mà tôi không biết má” – phải chăng đó là tuyên ngôn chung của
giới văn phòng? Kỳ quặc là tôi và họ, cùng hít thở cái bầu không khí ấy, giữa
những con người đó, giữa bộn bề công việc đó, họ biết mọi thứ kể cả trong giai
đoạn thai nghén, tôi thì luôn như thể từ trên trời rơi xuống.
Chúng tôi cũng có thêm một cấp trên. Đây có phải là căn bệnh
của mấy tập đoàn, hay bởi quy mô công việc cần phải thế: người ta ngày càng làm
dày những cấp bậc, những chức danh (hồi xa lắc, khi còn làm ở A, gặp lại bạn
cũ, tôi phải vẽ cả một sơ đồ dài ngoằng để cuối cùng mới chỉ ra được cái vị trí
tôi đang làm – với cái dự báo huênh hoang là chẳng mấy chốc thì một phòng ban sẽ
toàn sếp là sếp, nhân viên thực sự - người trực tiếp làm việc theo chỉ đạo chỉ
còn lèo tèo một, hai người – khi đó chúng tôi sẽ trở nên quý hiếm đến độ sếp có
thể cho nghỉ việc ngay còn chúng tôi mới là tầng lớp không thể thay thế ^ . ^).
Cấp trên của cấp trên là một người còn khá trẻ. Thế nên có vẻ
trong cái khoảng thời gian đầu này, cậu ta hẵng còn loay hoay tìm vị trí cho
mình. Cậu ta sẽ làm gì? Đó là việc hầu hết chúng tôi chưa biết và cũng chẳng có
thời gian để bận tâm. Hầu hết thời gian làm việc trong ngày, chúng tôi quên mất
sự có mặt của vị cấp trên của cấp trên, ngoại trừ cái nóng hầm hập cậu ta mang
đến. Cậu ta sợ lạnh. Trong cái góc của mình, cậu ta tắt máy lạnh hoặc điều chỉnh
nhiệt độ lên 29, 30 độ C. Văn phòng chật hẹp đến nỗi cấp trên của cấp trên chưa có nổi
phòng riêng.
Tôi đã làm việc ở đây đến tháng thứ tám. Và vẫn không biết
ngày mai mình sẽ ở đâu. Chuyện là thế đấy.
“Nếu gột rửa hết những
gì xót xa
Chúng ta sẽ đi đâu
trong những buổi chiều tà…?”
…
“đôi lúc ngại một cơn mưa hay một ngày nhiều gió
Chỉ vì biết sẽ phải tự mình che chở
Dù có lạnh hay không...”
(Thơ Nguyễn Phong Việt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét