Tiệc cưới diễn ra tại một nhà hàng nhỏ. Sau giờ làm, tôi đến
hơi muộn và gần như chẳng còn chỗ nào để ngồi. Tình thế khó xử này làm rõ thân
phận “người mới” của tôi. Tôi không nghĩ việc tham dự tiệc cưới của một đồng
nghiệp mình chỉ vừa quen hai tháng, vào thời điểm tổ chức tiệc là sau giờ làm
việc của một ngày trong tuần, là một ý hay. Nhưng bởi mức độ tương tác trong
công việc, và một lần nữa, thời điểm tổ chức tiệc, ở phía ngược lại, khiến việc
không đi trở nên khó xử. Vả chăng, sự giao lưu của tôi đối với xã hội đã trở
nên quá nghèo nàn.
Tôi mất khoảng hai ba phút để đợi được nhét thêm ghế vào một
cái bàn đã đầy người cho mình ngồi. Hai ba phút song đủ rót vào lòng tôi cảm
giác lạc lõng. Và cảm giác này theo tôi suốt hai tiếng sau. Có những tiệc cưới
của người khác mà khi ở đó tất cả những gì bạn muốn làm là xuất hiện để chúc mừng
cô dâu chú rể và nhanh chóng ra về. Nhưng dù vậy, trong khi bạn muốn ra về, thì
bạn ngồi ở lại. Chỉ có chiếc điện thoại đôi khi lấp giúp sự bối rối của tôi. Thật
bất nhã và lúng túng không kém khi giữa mọi người, bạn chúi mũi vào màn hình điện
thoại dù ngày nay việc này, trong mọi dịp, không ít phổ biến.
Tiệc cưới có bầu
không khí trẻ trung, với ban nhạc, những bài hát và điệu nhảy sôi động. Nhưng vị
trí tôi ngồi ở một góc khuất thế nên những gì nhìn thấy lại chỉ là một vách tường
(và tôi tự hỏi tiệc cưới có nhất thiết phải tràn đầy âm thanh - trên nền những
bài hát, người ta nói chuyện lớn tiếng với nhau và cứ thế, quyện vào bầu không
khí sự ồn ào của một cơn mưa đá). Món ăn không hợp khẩu vị. Phục vụ chậm. Sự
trò chuyện diễn ra rôm rả ở góc này – đôi khi, trên bàn tiệc của tôi và lặng lẽ
ở những góc khác, trong những khoảng thời gian ngừng ăn, chúng tôi như thể
không thể nhìn vào mắt nhau để tránh sự bối rối. Và tôi nghĩ mình nhận ra,
không chỉ là cảm giác lạc lõng của riêng tôi, mà ở cả những người khác, vốn như
thể một khối trong công việc, nhưng ở đây, khi rời xa cái hộp, ở họ cũng tồn tại
những khoảng lặng mà rồi được vội vã lấp đầy bằng những câu chuyện vu vơ, mà người
ta phá lên cười dẫu rằng có thể không hài hước.
Có thể là tôi đã quá nhạy cảm.
Nhưng tôi biết là tôi đã đến đó, một cách rạng rỡ nhất có thể,
và ra về trong cảm giác lầm lũi của một kẻ dư thừa. Những gì mong mỏi là không
có hình ảnh nào của mình được chụp lại. Nhưng hẳn đã muộn.
Tôi yêu sự yên tĩnh. Cuối cùng đã bước vào tập thể của rất
nhiều những âm thanh.
Tôi yêu sự yên tĩnh. Cuối cùng đã bước vào tập thể của rất nhiều những âm thanh.
Trả lờiXóa...
Thật mệt khi cứ phải làm những điều ta không muốn.