Bỗng dưng tôi không thể nhớ chính xác mình bắt đầu nghỉ việc
vào đầu tháng chín hay tháng mười. Có lẽ đó là quãng thời gian của rất nhiều những
lo lắng, và có lẽ vì tôi cứ thường xuyên lo lắng, nỗi lo của ngày hôm qua và
hôm nay cứ thế trộn vào nhau, thành ra tôi chẳng còn gì để nhớ, hị. Tôi đã dự định
chỉ nghỉ việc khi đã tìm được công việc mới. Đó là điều mọi người thường làm. Kinh
nghiệm cũng nói với tôi, tôi chẳng nên liều lĩnh, cái giá phải trả có thể kéo
dài nhiều năm sau. Song, có lẽ người ta chỉ già đi chứ không lớn khôn thêm, tôi
vẫn hành động như trước đây đã từng.
Tôi nhớ những buổi sáng ghé một sạp báo vỉa hè, mua hai tờ
tin trước khi đến công ty mỗi ngày. Đã trở thành thói quen mà giờ đây con đường
này tôi đã không còn đi. Và bà bác tóc bạc nhiều, đôi lần ngủ gật trong những buổi
sớm mệt nhọc, mỗi lần thấy tôi trờ xe tới đã cuộn sẵn hai tờ báo chờ tôi, hẳn có
thắc mắc trong mấy ngày đầu (tôi áy náy khi nghĩ về, như thể việc tôi không mua
báo của bà là một hành vi phá vỡ sự cam kết). Tôi không biết bà bác tên gì, tôi
không trò chuyện riêng với bà. Chỉ có lần bà bảo tôi, chỉ vào người đàn ông vừa
rời khỏi, đang chống gậy đi khập khiễng, rằng ông ta mỗi ngày đều mua báo của
bà, “thả dê” bà, làm cho bà cảm thấy sợ. Và khi nói, bà đỏ mặt cười rạng rỡ. Và
tôi nghĩ bà vui mừng hơn là bà cảm thấy sợ. Và thốt nhiên tôi nhận ra, tính nữ
của một người đàn bà, trong quan hệ với đàn ông, nếu có, thì theo họ suốt cuộc
đời.
Hơn hai năm, tôi đi một con đường. Tôi biết tôi đã quen thuộc
đến nỗi khi đi đường khác, vào mỗi sáng sớm, tôi thường xuyên cảm thấy xa lạ, mà
với chỉ một chút lơ đãng, tôi lại lạc lối; thậm chí kể cả khi đi đúng hướng, mỗi
đoạn tôi lại ngỡ ngàng, như thể con đường mỗi ngày tự nó chuyển mình khác đi,
và tôi không kịp nhận ra.
Cảm giác về đường sá cũng là cảm giác khi bước vào tập thể mới.
Tôi bắt đầu đi làm trở lại vào đầu tháng mười một.
Cảm giác về đường sá cũng là cảm giác khi bước vào tập thể mới.
Tôi bắt đầu đi làm trở lại vào đầu tháng mười một.
Mỗi buổi chiều đi làm về trước đây, trong hơn hai năm, tôi vẫn
nhìn thấy một tấm biển quảng cáo dạng hộp đèn chạy những dòng chữ nhấp nháy, quảng
bá sản phẩm của một công ty. Giờ đây, thật khó tin, công ty đó, trở thành công
ty mà tôi đang làm.
Như trong năm đầu tiên ra trường, từ một công ty luật nhỏ,
không danh tiếng tôi lại bước chân vào một tập đoàn, nơi mà tôi sẽ cảm thấy như mình
bị nhốt trong một cái hộp, cả một cỗ máy khổng lồ vận hành ở bên trong, bạn chỉ
là một mắc xích nhỏ xíu và điều bạn phải làm là đảm bảo cho cái băng chuyền
không bị chậm lại ở chỗ bạn. Trong cái hộp ấy, người ta hối hả, vội vã, dự phần
vào thế giới nhưng chia cắt hoàn toàn với thế giới. Và rồi sau những buổi tối
muộn, tôi trở về nhà và cảm thấy sự xa cách, xa cách với cái hộp và xa cách với
đời mình.
Nếu hỏi tôi cuộc sống có hình dáng gì, tôi sẽ trả lời: hình
tròn. Rất nhiều thứ lặp lại và điều bạn có thể làm chỉ là cố gắng trở nên tốt
hơn cái từng là bạn hôm qua.
…
Qua bao năm VP vẫn điềm nhiên viết. Cách mà bạn thủ thỉ nơi đây như căn nhà rất xưa thi thoảng lại xuất hiện dăm vật dụng hiện đại ! :)
Trả lờiXóa_ _
Xóatâm trí của tôi cũng đã từng như vậy. nhưng tôi bải hoải đến độ không thể viết nên lời.
Trả lờiXóap/s: bài hát hay tuyệt
Ừm, có lẽ trong mỗi con người đều có ta...
Xóa