Khẳng định rằng mình yêu ai đó phỏng có ích gì nếu ta không đủ khả năng bảo
vệ người ấy? – tr.160
Quá độ tuổi nào đó, con người không còn sợ gì ngoài kỷ niệm của chính mình –
tr. 61.
Cuộc sống đúng là khốn kiếp. Khi chia bài, nó giành phần bài quá khó cho
một số người – tr. 82.
Ông vẫn nhớ những tối khi mà trong một cơn bốc đồng, ông rời thủ đô và đi
gặp bà, vô tư lao về phía Nancy sau tay lái chiếc R8 Gordini… Người ta chỉ trải
qua những việc như thế một lần duy nhất, nhưng ngay lúc đó, người ta hiếm khi ý
thức được giá trị của nó. Và nó là một trong những bi kịch của cuộc đời – tr.166.
"Tôi vẫn thích sự điên cuồng của đam mê hơn là sự khôn ngoan của hờ
hững." (Anatole France) - tr. 170.
…trong vô số những thứ tồn tại trên đời, không gì mạnh hơn quá khứ, sự
trong trắng đã mất và những mối tình bị chôn vùi. Không gì khiến ta quặn lòng
hơn ký ức về những cơ hội bị bỏ lỡ và hương vị hạnh phúc mà ta đã để tuột mất –
tr. 258.
Mỗi đời người đều có ngày phải trải qua một cơn địa chấn như thế:
thời khắc mà tình cảm trở thành những que diêm quẹt lên giữa một khu rừng khô
xác. Màn dạo đầu cho một vụ hỏa hoạn có thể tàn phá tất cả những gì ta đã xây
đắp, và kéo ta xuống vực thẳm. Hoặc sự tái sinh – tr. 262.
Mọi sự thật trên thế giới này đều bắt rễ trên mảnh đất thời thơ ấu – tr.
279.
(Nguyễn Thị Tươi dịch, NXB Hội Nhà Văn & Nhã Nam, 2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét