Khi tôi nhận ra sự co duỗi tuyệt vời của truyện ngắn, tôi muốn thử viết những truyện cực ngắn. Trong quá trình viết, tôi phát hiện nó vừa dễ lại vừa khó. Nó dễ, vì có vẻ như cái tôi cần chỉ là một khoảnh khắc, hơn là những tình tiết và sự kiện - mà tôi thì không giỏi trong việc quan sát tỉ mỉ và hoạch định chi tiết. Nó cũng dễ cho tôi bởi vì khi không viết dài, tôi không phải chạy theo triết lý, và ở lại quá lâu với một cảm xúc nào đó. Tất nhiên, viết ngắn đến cực ngắn cũng khó, như tôi nói từ đầu. Bởi một câu chuyện cực ngắn rất dễ chỉ là những dòng văn lủng củng, lảm nhảm, vô nghĩa và rốt cuộc cũng gây tốn thời gian hệt như viết dài (mà chẳng đi đến đâu).
Dưới đây là ba trong số năm truyện rất ngắn đầu tiên tôi viết. So với mấy truyện sau đó, nó ở một độ ngắn hơn cả. Tôi nghĩ mấy truyện sau mình viết khá hơn, hị hị. Nhưng dĩ nhiên không có khởi đầu thì không có tiếp theo.
Cũng cần nói rằng một số truyện rất ngắn của mình, tôi có đánh liều gửi báo. Sau đó thu nhận kết quả: buồn một nhẽ, nhưng buồn theo một kiểu lạ thường thì tôi chưa từng ngờ. Nhưng đó là một câu chuyện khác vậy.
Câu hỏi của người mẹ
Cô đi qua đi lại, với vẻ rụt rè, nửa muốn vào, nửa
không. Cửa rộng mở, trong văn phòng có hai luật sư và một trợ lý. Cô tần ngần đến
tận trưa. Khi văn phòng chỉ còn lại người trợ lý, cô lưỡng lự bước vào.
Tôi mời cô ngồi, rót nước mời cô. Gương mặt cô nhiều
nét ngại ngùng. Cô hỏi phí tư vấn. Tôi trấn an cô. Tư vấn miễn phí. Cô vẫn rụt
rè. Tôi mỉm cười bảo “Tôi lắng nghe đây”. Cuối cùng cô nói, cô sắp kết hôn với
một người nước ngoài, cô từng ly dị, cô có một đứa con và cô hỏi:
“Giấy xác nhận tình trạng hôn nhân có thể hiện mình từng
ly hôn không? Và…” , cô dè dặt: “Có cách nào để đừng ai biết mình có một đứa
con không?”
Tôi chớp mắt và trân nhìn cô. Trong nhiều giây, ngôn từ
từ bỏ tôi.
.
Không gấp
Ông bước vào phòng tiếp nhận và trả hồ sơ nhà đất khi
cán bộ nhân viên còn chưa sẵn sàng cho ngày làm việc dù kim đồng hồ đã nhích
sau bảy giờ ba mươi phút. Ông tìm một chỗ ngồi trong dãy ghế nhựa, khoanh tay
chờ. Một viên chức trẻ, hẳn mới ra trường, bước vào đầu tiên. Khi cô ngồi vào
bàn làm việc, ông tiến lại, cúi xuống cái ô khoét trên tấm kính ngăn, nói vào:
“Nhờ cô xem dùm!” - ông đẩy biên nhận hồ sơ về phía cô - “Nhiều năm quá rồi, tôi
cũng không biết thế nào, hôm nay ghé hỏi lần nữa coi sao”. Cô cầm tờ biên nhận,
đứng lên, bước về phía tủ hồ sơ, giở một bìa còng xem xét. Khi quay lại, cô
nói: “Hồ sơ này người phụ trách chưa đến. Chú có gấp không?” Cô trả lại biên nhận
cho ông. Ông cẩn thận cất tờ giấy đã ố nhàu và trả lời: “Không. Không gấp. Đến bây giờ
thì không gấp nữa”.
.
Ở cửa hàng
thức ăn nhanh, gặp lại bạn học cũ
Mười hai năm sau ngày ra trường, tôi tình cờ gặp lại bạn
học cũ. Cô làm nhân viên trong một cửa hàng thức ăn nhanh. Tôi hỏi cô có thời
gian không, tôi muốn trò chuyện với cô một chút. Cô ngần ngừ: “Chắc không được,
chẳng có ai thay tớ bây giờ”. Tôi gật đầu: “Tớ hiểu. Hẹn gặp lại cậu sau vậy!”
Tôi quay người bước đi với túi thức ăn trên tay. Cô vịn vội cánh tay tôi:
“Khoan, cho tớ số điện thoại của cậu nào”. “À, ờ”.
Trong khi tôi lấy điện thoại bấm số máy của cô, cô nói
nhanh: “Lớp chúng mình có tạo một nhóm trên Facebook, mọi người kết nối và cập
nhật tin tức của nhau luôn. Cậu không dùng Facebook nhỉ?!” Cô ngừng lời, nhìn
tôi chờ đợi. “Ừ, tớ không dùng”, tôi xác nhận và nhắc cô “Cậu có số của tớ rồi
đấy”. Cô thò tay vào túi quần, ngắt cuộc gọi đến. Ngước nhìn lên, cô bảo “Không
tìm thấy cậu trên Facebook, thời buổi này, có lúc bọn tớ nghĩ là cậu đã chết rồi.”
Tôi nhìn chằm vào mắt cô. Cô nghiêm túc, hoàn toàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét