Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

Nói với mình (2)




1. Mình cứ nghĩ là USB đã bị xóa sạch dữ liệu.

Trong hai ngày, mình thậm chí không nghĩ đến việc có thể tìm cách nào đó để khôi phục. Như ngày xưa, có lần mình đã dùng Recuva để khôi phục vài thứ đã xóa. Lần này mình không nghĩ đến điều đó.

Còi Cọc thường cảnh báo mình, rằng mình phải thực hiện sao lưu/liên tục sao lưu. Dữ liệu trong USB là thứ vô cùng dễ bị virus phá hủy, khi nó được dùng với nhiều máy tính khác nhau.

Đôi khi mình thấy mệt với các loại thiết bị công nghệ. Ở xung quanh con người, bây giờ chỉ toàn là những thứ này. Chúng lưu hầm bà lằng mọi thứ. Như cái máy tính để bàn của mình. Mình dọn dẹp, sắp xếp và sau đó chúng lại bừa bộn. Theo thời gian, nó trở nên chậm chạp, ì ạch. Và mình đoán chừng, nó sẽ chứa, nào virus, nào trojan, nào mã độc… Từ lâu, chúng đã không còn có thể được bảo vệ nữa…

Mình có quan tâm không?

Không. Một ngày nào đó, dĩ nhiên mình sẽ tống khứ mấy cái thứ đã cũ mòn này. Nhưng cho đến lúc đó, mình sẽ không động tay để cải thiện. Mình mặc kệ.

Có nhiều thứ quan trọng đấy. Mình nghĩ và người ta vẫn nói. Nhưng rồi khi chúng mất đi, mình chợt nhận ra, không, không có gì quan trọng đến thế! Vào cái khoảnh khắc nhìn thấy mọi dữ liệu sạch trơn, mình buông mình trong một cảm giác phó thác nhẹ nhàng…

Ấy thế, mấy cái hầm bà lằng trong USB chỉ là bị ẩn đi. Chúng vẫn còn đó. Và mình đoán, kèm theo một đống virus ẩn tàng…

2. Một tuần lễ quá mệt mỏi. Và nếu không quay đi, trước mặt Còi Cọc, hẳn mình đã khóc tu tu như một đứa trẻ. Mấy giọt nước mắt ngớ ngẩn. Mình không nhớ lần gần đây nhất khóc là khi nào. Mình luôn biết. Thỉnh thoảng mình khóc. Thỉnh thoảng mình không khóc.

Có lúc đi trên đường. Và mình biết là nếu không gắng nhủ chậm lại, mình hoặc sẽ tông vào xe người khác hoặc trở thành đối tượng bị người khác tông xe.  Khi mình đã có thể, ngủ những giấc khỏe khoắn hơn thì dù mắt mình nặng trĩu, mình vô cùng buồn ngủ, mình lại chẳng dễ ngủ được và thức dậy sớm hơn cả thường lệ.

Còi Cọc bảo là hãy kệ mẹ mọi thứ. Mình đồng ý. Mình cần phải kệ mẹ mọi thứ.

3. Có lúc Mỹ Mỹ gọi cho mình đúng thời điểm tâm trạng mình chìm xuống đáy vực. Hôm qua, mình nói với Mỹ Mỹ điều này. Trong trí nhớ của mình, vào cái thời xa xưa nào đấy, khi mình nằm đó thoi thóp và ngẫm cuộc đời này đếch ai thương mình, thì điện thoại của mình đổ chuông. Và Mỹ Mỹ gọi. Không có gì như linh tính ở đây, chỉ là sự trùng hợp. Tình bạn của mình và Mỹ Mỹ bắt đầu từ những năm học chung lớp 11. Theo thời gian, có những tháng năm bọn mình không từng liên lạc. Những khó khăn của Mỹ Mỹ nằm ngoài cuộc sống của mình. Và ngược lại. Thi thoảng gặp nhau, ăn với nhau một bữa, và tám những chuyện trên trời dưới đất. Tình bạn của tụi mình chỉ dừng lại trong phạm vi đó.

Nhưng dù là trùng hợp, hôm qua mình đã bảo, đôi khi mình đang cực buồn, thì Mỹ Mỹ gọi cho mình, cái đó cứu vớt tâm trạng mình. Và trong buổi tối của ngày sinh nhật, đặc biệt là cái ngày như hôm qua, cái ngày trong cái chuỗi ngày thực sự đáng ghét, có một người bạn bên cạnh cũng thật tốt.

Mình kể trưa nay Còi Cọc phi qua chỗ mình và tặng cho mình một cái bánh kem (mà sau mình mới biết là bánh phô mai). Và Mỹ Mỹ gật gù rằng bạn ấy thật tốt. Mình bảo là vì mình quá chú mục đến vấn đề của riêng mình, mình đã không để ý đến cái bánh. Thậm chí đã bảo là mình “không hảo ngọt” (mình không hảo ngọt, nhưng mình vẫn thích ăn bánh kem vào những dịp nhất định). Chính mẹ mình cũng bảo, tại sao không cắt bánh ăn chung với Còi Cọc. Mình nhận ra là mình đã chẳng hề nghĩ đến điều đó. Mình hoàn toàn chỉ nghĩ và nói về vấn đề của bản thân mình.

Khi nhìn lại quãng thời gian đã và đang trải qua này, mình luôn biết ngoài mẹ mình, chỉ tình bạn của Còi Cọc là điểm sáng duy nhất. Nhưng cái suy nghĩ mỗi lúc một chiếm trọn tâm tư mình, mình tin rằng những người quan tâm mình, họ hoàn toàn dễ thở hơn là khi mình không ở đây nữa, trong đời họ. Mình chỉ muốn bỏ đi.

Nhưng mình nợ họ. Mình không thể đơn giản nhắm mắt lại, nằm đó và mặc kệ tất cả.

4. “Ngày mai là một ngày mới. Ngày mai mặt trời sẽ mọc”.

Nhưng mình phải sống những ngày như thế này cho đến bao giờ nữa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...