Trường Đại học Luật được thành lập vào ngày 30/3/1996, chính thức trở thành một trường độc lập với tên gọi trường Đại học Luật TP.HCM vào năm 2000. Lịch sử của trường thì bắt đầu từ năm 1982. Năm đó tôi chưa sinh ra đời. Những dòng khái quát này tôi tóm gọn từ lịch sử phát triển của trường Đại học Luật TP.HCM. Lịch sử đó không có sự hiện diện của tôi. Tất nhiên.
Tôi đặt chân vào trường Đại học Luật TP.HCM vào cuối năm 2003. Và rời khỏi cổng trường vào khoảng thời gian tương tự của năm 2007. Tôi muốn nói đó là trường Đại học Luật ở cơ sở Bình Triệu. Nơi này hiện đã đập bỏ. Vào tháng trước khi có dịp đi ngang qua, tôi thấy dấu vết còn lại duy nhất là cây thập tự giá. Người ta sẽ xây dựng một cơ sở khang trang và hiện đại ở đây. Tôi không biết cây thập tự giá ấy có được giữ lại. Có lẽ vì sự tôn nghiêm dành cho tôn giáo, người ta sẽ không thể phá bỏ hay di dời nó. Đi từ cầu Bình Triệu, từ xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng cây thập tự giá chĩa thẳng lên vòm trời. Một biểu tượng đáng ghi nhớ. Dù với tôi, nó có vẻ thật đơn độc ở nơi này. Toàn bộ thời gian học đại học của tôi là ở đây. Khi tận mắt nhìn thấy đám đất cát trong sân trường, tôi cảm thấy sự khốc liệt của thời gian và những đổi thay. Về mặt ý thức, tôi biết đó là quy luật phát triển. Không ai cần phải để ý rằng có cát bay vào mắt ai hay không…Bạn biết, việc bạn phải làm là dụi mắt và tìm kiếm một lọ V.Rohto.
Vào ngày hôm qua, ở cơ sở chính thức của trường đã diễn ra một lễ hội kỷ niệm. Khi nộp đề cương luận văn, vào buổi chiều, tôi đã đưa bước chân dừng lại ở từng tấm ảnh triển lãm. Và cảm nhận thời gian xuyên qua các bức ảnh. Những bức ảnh cũ đã bắt đầu ngả màu và những bức ảnh mới tươi sáng. Tôi đã xem tất cả.
Sân trường vào buổi cuối cùng của hai ngày kỷ niệm thật vắng vẻ. Đó đây có những giảng đường đang tiến hành những hoạt động giao lưu. Tiếng hát, tiếng vỗ tay gần như là thứ duy nhất cho biết có một lễ hội đang diễn ra ở đây. Các gian trưng bày ở ngoài đều chìm lắng. Tôi đã ở đó, trong sự chìm lắng ấy. Và lắng nghe...
“Đời như biển động
Xóa dấu ngày qua” *
…
* Thơ Phạm Thiên Thư
Trả lờiXóaNắng at 04/01/2011 03:44 pm comment
Vẫn cứ thế, trôi, trôi, trôi.... Tiềm thức có lẽ vẫn giữ nguyên những hình ảnh cũ kĩ, có thể là vụn, nhưng không vỡ, chị nhỉ!
Trả lờiXóaTuệ Tâm1978 at 04/09/2011 05:16 pm comment
Mọi chuyện ở trên đời Đều do bởi chữ duyên Còn duyên thì còn hiện Hết duyên ắt phải lìa...
XóaVi Phong at 04/13/2011 12:57 pm reply
Duyên phận, vẫn là thứ ở ngoài tầm tay...