Chưa có năm nào giáng sinh ở Sài Gòn nóng như năm rồi. Kể cả
cái năm khô hạn đến mức thành phố phải cúp điện định kỳ mỗi tuần, có nơi một lần,
có nơi hai lần… Cái năm mà hẳn tôi đã từng nói vui, rằng giờ đây tôi nhận ra
tình yêu của đời mình là cái máy lạnh hay cái tủ lạnh…
Thời tiết cứ mỗi lúc một trở nên bất ổn. Mưa vẫn có thể rơi
vào tháng 12, tháng 1 và xứ nhiệt đới, ở đâu đó từ lâu đã có tuyết rơi…
Tôi có dịp đến Đà Lạt vào khoảng giữa tháng 12. Một chuyến
du lịch ngắn ngày gắn mác teambuilding. Một năm có vài chuyến, tôi vắng mặt hầu
hết.
Vui vì được trở lại Đà Lạt. Hơn hai mươi năm. Hồi đó tôi chỉ
là một bé gái. Giờ đây tôi đã bước qua tuổi ba mươi. Một khoảng thời gian thật
là dài để gặp lại cái từng có trong tuổi thơ mình...
Đà Lạt bây giờ xô bồ hơn. Khách sạn, nhà nghỉ nối liền nhau.
Hàng ăn mọc như nấm. Khách du lịch lẫn với dân địa phương, chẳng thể nào nhận
ra, giữa người và người.
Và Đạt Lạt, trong tôi, như phút chốc trở thành một thành phố
xa lạ. Thành phố với mớ kiến trúc hạ tầng ngổn ngang, với những náo nhiệt trên
hè phố, trong chợ đêm, trong những bán buôn thuần túy đã mất đi nét trong trẻo,
nên thơ, an tĩnh của một vùng thung lũng tôi từng biết. Đà Lạt hôm nay cũng như
Vũng Tàu, cũng tiệm cận với Nha Trang, cũng hệt như Ninh Thuận... Trong cách thức
mà người ta nhào nặn lên cái gọi là du lịch, nơi nào rồi cũng trở nên giống nhau, nơi
nào rồi cũng mất dần đi cái mà buổi ban sơ chỉ thuộc về riêng mình…
Tôi không tìm lại được hương vị của ly sữa đậu nành nóng
ngày xưa. Nó mất đi đâu đó trong dòng thời gian, như người ta đánh rơi trí nhớ
của mình…
D nói với tôi, đại ý nếu ở Đà Lạt lâu hơn, sống như người
dân địa phương, chị sẽ lại thấy Đà Lạt của những ngày yên tĩnh…
D sinh năm 1992 hay 1993, ở giữa chúng tôi, một cô gái với
phẩm chất vô tư, nhiệt tình hiếm có… Bạn sẽ hiểu D là kiểu đồng nghiệp đáng mến,
một thành viên lý tưởng của bất kỳ tập thể nào. Nhưng D nói với tôi, em không
nghĩ em sẽ tiếp tục công việc ở đây sau một năm.
Danh sách những cuộc chia tay theo cách đó, theo cách người
ta rời bỏ công việc của mình, sẽ còn nối dài, nối dài thêm nữa… Và bạn nhún
vai, tốt thôi, cho cả mình.
…
Tôi ngủ suốt trên xe. Người ta nói đó cũng là một kiểu say. Cơn
buồn ngủ cứ chực ập tới không thể nào chống đỡ và tôi phó mặc cho việc bị
nó nuốt trọn trong hầu hết thời gian. Duy khi chỉ còn vài tiếng về đến Sài Gòn,
bầu trời nhá nhem tối, và tiếng hát văng vẳng trên xe, lúc này đây, bỗng những
tâm hồn nghệ sĩ thức giấc, kể cả với người trùm kín chăn để ngăn mùi xăng xe hành
hạ dạ dày; họ hát trong sự nhiệt tình cao nhất như thể tất cả những mong cầu
trong chuyến đi là đây, là được hát cho đến vô tận, trong những náo nức bình phẩm,
những hò hét, những tràng cười, những tranh giành và tiếng vỗ tay hoan hỉ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vào điểm duy nhất, đốm xanh kỳ lạ xa xa trên
vách kính. Trong cái nhá nhem của buổi chiều muộn, lướt đi, lướt đi cùng thời
gian, cho đến khi bóng tối dày đặc…
Đà Lạt chỉ còn là quá khứ.
Chị ơi, chị vẫn khỏe chứ. mấy lần em sang chị đều khóa.
Trả lờiXóaLâu rồi kb chị còn nhớ gì em không ^^
Chị khỏe, cảm ơn em. Chị chỉ ít vào đây, chứ không khóa blog.
XóaEm trước đây lấy nick "Thảo Sữa" à, hay chào và "bóc tem" phải không, hị...
Ăn Tết vui nhé!