Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi
Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!
Thăm chị-Vi Phong!Bài thơ hay và sâu lắng quá!
Trả lờiXóaMình đọc những dòng đầu tiên của bài thơ này. Mình nghĩ ai đó là người xa lạ chắc ko có ý nghĩa nhiều lắm khi họ đột ngột xuất hiện trong những hoàn cảnh mà mình cần nhất. Mà người trong tim chắc chỉ có "Cố nhân" thôi! Người mình muốn xuất hiện lại ko xuất hiện. Cuộc đời...
Trả lờiXóaCó những người xa lạ trong một khắc sẽ trở thành quen thuộc, và ngược lại. Và mình nghĩ bạn cũng nói đúng đấy. Thường những gì ta mong đợi sẽ không đến (thế nên là sống đừng có mong đợi gì hết nhỉ O - O)
Xóa